XtGem Forum catalog
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329833

Bình chọn: 9.5.00/10/983 lượt.

nặng nên càng hận. Còn cô vì quá giống mẹ nên bà ấy mới đem nỗi hận với mẹ cô chuyển sang
cho cô.

Con người vì yêu mà sinh hận. Cũng là một người đáng thương.

Tha thứ cho bà ấy cũng đồng thời tha thứ cho chính ban thân cô. Bởi vì cô cũng hận bà ấy rất nhiều.

Bà Kim Lương nghe Ngân hằng nói, bà sững sờ đôi đũa trên tay rơi xuống, quay đầu nhìn Ngân hằng lắp bắp nói:

- Có thật con nghĩ như vậy không?

Cô khẽ cười gật đầu.

Bà Kim Lương xúc động bưng mặt khóc nói:

- Cám ơn con, cám ơn con …

Ngân Hằng khẽ cười hạnh phúc trước đôi mắt đầy hàm ơn của ba cô và Ngân Quỳnh, và trong đôi mắt ngơ ngác của Gia Bảo.

Từ đây, hy vọng gia đình họ được hạnh phúc về sau, dù có giông tố nào ập đến đi chăng nữa.

Ngân Hằng đi tắm rửa xong chở về phòng sau bữa cơm tối vui vẻ và hạnh phúc ấy, cô cầm tấm thẻ vàng của ba cho mình nhìn nó và suy nghĩ rất
lâu. Tấm thẻ này cô đã đưa cho Minh Nhật để lo cho bà mổ, nhưng sau đó
cậu An đã trả lại cho cô, ông nói rằng ba cậu ấy sẽ chi trả tiền viện
phí cho họ.

Nhưng cô biết với bản tính Minh Nhật, cậu nhất định không chịu nhạn
cái ơn huệ đó, cho nên số tiền trong thẻ này cũng sẽ có lúc dùng đến.
Nhưng giờ đây, tình hình công ty ba cô đang xảy ra chuyện, cô nghĩ sẽ
rất cần nhiều tiền để trang trải, dù số tiền này chẳng đáng là bao nhiêu so với số tiền cần, nhưng cũng có thể giúp đỡ được phần nào.

Đây chính là điều làm cô cảm thấy phiền não vô cùng. Đưa cho Minh Nhật hay là đưa cho ba cô.

Ngân hằng thở dài vì không biết phải tính sao?

- Cốp ….

Tiếng vật gì đó va vào cửa sổ phòng cô.

Ngân hằng vội mở cửa nhìn ra bên ngoài, cô thấy Lâm phong đang ngẩng
đầu mĩm cười vẫy tay với mình. Cậu mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc ngắn tay, quần jaen xanh trông khá bụi, nhưng gương mặt đang mĩm cười của cậu
trông rất đáng yêu. Cậu đáng đứng bên ngoài bờ tường hàng rào nhà cô.

Cô vội vã chạy xuống dưới, định mở cổng chạy ra thì Lâm Phong đã nhảy tót lên tường nhà cô ngồi vắt vẻo huýt sáo nhìn cô cười hì hì. Ngân
hằng bèn bước về phía đó.

Thấy Ngân hằng đến, Lâm phong ngẩng đầu nhìn lên trời nói:

- Cảm giác ngồi ở đây rất tuyệt, tiếc là nhà mình không có xây tường như thế này?

- Nếu nhà bạn có xây tường, làm sao mình có thể đến tìm bạn được chứ – Ngân Hằng bèn đáp.

- Có muốn lên đây không?

- Muốn.

Cô liền đưa tay lên cao để Lâm Phong kéo mình lên ngồi trên thành tường. Ngồi yên vị trên đó, cô mới quay lại hỏi cậu:

- Sao lại đến đây giờ này?

- Có ba câu trả lời: 1..2…3. Bạn chọn đi – Lâm phong cười cười đáp.

Ngân hằng nhìn ngắm nhìn nụ cười của Lâm Phong rồi quyết định chọn:

- Câu trả lời số 1

- Câu trả lời số 1 là mình nhớ bạn – Lâm phong tự nhiên nói.

Ngân hằng cảm thấy có chút ngượng, hai má cô hồng lên nhưng rất hạnh phúc, bèn hỏi tiếp:

- Vậy câu trả lời số 2.

- Là mình rất nhớ, rất nhớ bạn.

Ngân hằng gật đầu, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, cô thấy tim mình mình đập rộn rã. Những vì sao trên trời dường như lấp lánh hơn mọi ngày.

Cô im lặng không hỏi gì thêm, thì Lâm phong đã lên tiếng:

- Không muốn biết câu trả lời thứ 3 à?

- Chẳng phải câu trả lời thứ 3 là mình rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ bạn hay sao – Cô chớp mắt nhìn Lâm phong hỏi.

Lâm Phong mím môi lắc đầu. Ngân hằng ngơ ngác một chút bèn hỏi:

- Vậy câu trả lời thứ 3 là gì?

- Là anh rất nhớ em – Lâm Phong trả lời, tay cậu đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt cô.

Má cô nóng rang theo cái chạm nhẹ đó, ánh mắt cô bị ánh mắt Lâm Phong cuốn hút muốn lẩn tránh nhưng không tài nào lẫn tránh được. Sự run động của mối tình đầu vừa nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt.

Nó giống như một viên kẹo đường, càng ăn càng thấy ngon, mùi vị khiến ta nhớ mãi không quên.

Trong giây phút ấy, theo nhịp đập của con tim, sợi dây nối liền hai trái tim kéo họ về phía nhau.

Môi họ chạm vào nhau rất nhẹ. Tựa như giọt sương đêm chạm vào cánh hoa rồi đọng lại trên đó.

Mắt họ khẽ nhắm lại, cảm nhận từng hơi thở của nhau hòa quyện vào cơn gió thổi giữa màn đêm. Dường như họ đã chìm vào không gian hạnh phúc ấm áp nào đó chỉ tồn tại hai người mà thôi.

- Có lạnh không? – Ngân Hằng nhìn chiếc áo sơ mi mỏng của Lâm Phong bèn hỏi khi có một cơn gió thổi qua.

- Như vầy sẽ không lạnh nữa – Cậu đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngân hằng, từng ngón tay đan vào nhau siết chặt.

Cảm giác ấm áp từ từng ngón tay chạy thẳng vào tim. Ngọn lửa trong
tim bùng cháy lên, xua đi cơn lạnh giá bên ngoài. Hai người họ nhìn
nhau, bốn con mắt long lên trong màn đêm khiến mọi thứ xung quanh cũng
trở nên ấm áp.

Ngân Hằng từ từ ngã đầu vào vai Lâm Phong, cả hai ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Đêm nay trời sao rất sáng.

Hai người cứ im lặng dựa vào nhau như thế, dường như cảnh vật thay
lời nói, ch