XtGem Forum catalog
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328320

Bình chọn: 8.5.00/10/832 lượt.



Phải, em nói đúng. Tính tình tôi chẳng thay đổi vẫn là một thằng nhóc, một
thằng nhóc chẳng biết suy nghĩ cho nên vẫn cứ ngay ngốc giữ mãi tình yêu trong
lòng dù bị phụ bạc và phản bội. 7 năm….đã 7 năm rồi, anh dù muốn vẫn không quên
được em, em có biết không? Vì sao anh lại ngốc như vậy, em nói cho anh biết đi.

Ánh
mắt Lâm Phong đã đỏ hoe, tứ hốc mắt, nước mắt bắt đầu rơi. Cậu nhìn Ngân Hằng
cười khổ.


Em có biết cái cảm giác nhìn người mình yêu bên người khác, cảm giác đó sống
không bằng chết. Đau như thế nào em biết không? Cho nên anh phải mang cho mình
một vỏ bọc, một vỏ bọc lạnh lùng xa cách, giống như một chú nhím mọc gai để tự
bao vệ mình khỏi tồn thương. Nếu anh không làm vậy, anh không thể đối mặt với
em được, anh không đủ can đảm để gặp em. Bởi vì anh sợ, chỉ cần nhìn thấy em
thì khao khát được ôm lấy em, được giữ chặt em trong vòng tay của mình không
thể khống chế được.

Ngân
Hằng cảm thấy tim mình khó thở vô cùng. Cô cảm thấy lòng đau quá, đau vô hạn
Chỉ muốn cơn đau này biến mất, nhưng nó cứ hiện diện theo những giọt nước mắt
trên mặt Lâm Phong. Mắt cô cũng đà nhòe đi, dù cô cố gắng xua đi, cố gắng chối
bỏ thế nào chăng nữa, cuối cùng cô vẫn không kìm được trái tim vẫn đang thổn
thức của mình.

Từng
bước chân bước đến bên cạnh Lâm Phong như có kim châm vào, nặng chĩu và đau
nhói. Ngân Hằng đứng trước mặt Lâm Phong, tay cô run run, đưa tay mình lên chạm
vào những giọt nước mắt của cậu.

Những
giọt nước mắt nóng hổi, chạm vào tay gây bao nhiêu xúc động. Từng ngón tay chạm
vào da mặt của Lâm Phong, giống như chìa khóa mở cửa những khao khát trong lòng
cậu.

Lâm
Phong ôm lấy Ngân Hằng, cậu hôn lên môi cô, mang những nỗi khao khát trút ra,
từng trận từng trận gió sóng vỡ bờ dữ dội, có thể cuốn phăng đi những khoảng
cách nhớ nhung, cuốn đi những vật cản thời gian, xóa bỏ hết những đau thương,
chỉ còn lại bờ yêu thương mà thôi.

Ngân
Hằng cũng không khống chế được mình, cô vòng tay ôm lấy cô Lâm Phong, cùng cậu
hòa vào nụ hôm ngay ngất kia. Nếu như có thể, cô muốn cùng Lâm Phong thực hiện
lời hứa với nhau, cùng dắt tay đi đến một nơi thật xa. Cùng xây dựng một căn
nhà, do chính tay cô trang trí, thiết kế, có một mảnh vườn nhỏ để họ có thể
cùng nhau trồng hoa…chiều chiều nhìn ngắm thành quà của mình, một hạnh phúc nhỏ
nhoi.

Gió
lay động nhẹ, ánh đèn đường phố cũng dìu dặt, xe cộ qua lại cũng thưa dần,
không gian êm đềm càng bao trùm lấy họ với những khát khao.


Hai người đang làm gỉ vậy – Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự tức giận vang
lên.

Giọng
nói đầy quen thuộc khiến Ngân Hằng giật mình mở choàng mắt, cô nhìn thấy ánh
mắt của Lâm Phong thì hốt hoảng lùi lại phía sau vài bước. Cô như người vừa
tỉnh cơn mộng ảo, sợ hãi nói không nên lời.

Ngân
Hằng còn chưa hết bàng hoàng, thì Quang Khải đã vượt qua cô đấm một đấm vào Lâm
Phong, Lâm Phong không kịp chuẩn bị, cậu bị đấm ngã lăn xuống đất. Ngân Hằng
kinh hãi hét lên một tiếng, cô còn đang lo lắng cho Lâm Phong thì Quang Khải đã
nắm tay cô kéo mạnh, lôi cô đi về phía xe.

Ngân
Hằng bị Quang Khải kéo, cô biết mình khiến anh ta nổi giận nên ngoan ngoãn đi
theo anh ta. Quang Khải giận dữ mở cửa định đẩy Ngân Hằng ngồi vào, thì Lâm
Phong đã bật dậy đuổi theo giữ tay Ngân Hằng lại. Quang Khải bèn quay lưng
trừng mắt nhìn cậu lớn tiếng nói:


Cậu Phong, xem ra một cú đấm của tôi không đủ cảnh tỉnh cậu thì phải. Nếu vậy
thì cậu nghe cho rõ đây, cô ấy đã là người của tôi rồi. Tôi mặc kệ chuyện trước
đây của hai người, nhưng từ nay về sau mong cậu đừng đi theo quấy rầy vợ sắp
cưới của tôi nữa, chúng ta đã đính hôn rồi, điều này chắc cậu đã biết.

Quang
Khải vừa nói vừa nắm bàn tay đeo nhẫn của Ngân Hằng vươn ra trước mặt Lâm
Phong. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh, làm sáng một khoảng trong màn đêm mờ ảo, nhưng
lại như một mũi gương sáng đâm vào trái tim đen thẩm khô máu của cậu. Cậu biết
mình không có tư cách giữ lấy tay cô như thế, nhưng mà ngoài cách này ra, cậu
hoàn toàn không còn cách nào khác.


Anh chỉ muốn biết một điều, em còn yêu anh không? – Lâm Phong nhìn chiếc nhẫn
hồi lâu rồi nhìn sang Ngân Hằng, trong đáy mắt một tia hy vọng, mong đợi, chỉ
cần cô nói còn, hay chỉ cần một cái gật đầu, một ánh mắt biểu thị của cô, cậu
sẽ bất chấp mà giữ chặt tay cô không buông.

Hai
tay của Ngân Hằng đều bị hai người con trai nắm giữ, bàn tay ai cũng siết chặt
tay cô nhất quyết không buông. Cả hai người đều quyết liệt nhìn nhau, không ai
chịu nhường ai, ánh mắt hai người trừng trừng không chớp. Nhưng trong đáy mắt
đều mong chờ sự chọn lựa của cô.


đau đớn nhìn hai người đàn ông bên cạnh mình, một người có tình một người có
nghĩa, nếu cô lựa chọn ai, người kia cũng bị tổn thương. Nhưng cô chỉ có thể
chọn một mà thôi, dù lòng cô đau đớn thế nào đi chăng nữa.

Ngân
Hằng nhìn Quang Khải, từ từ rút tay mình ra khỏi tay anh ta, ánh mắt Quang Khải
lập tức tối sầm lại. Nhưng Ngân Hằng không nhìn anh ta, cô từ từ quay