
g vô ích mà thôi.
Nói xong, cô dẫn Gia Bảo đi lên lầu, bỏ mặc bà Kim Lương với sự cầu xin của bà ta.
Bà Kim Lương càng run lên, tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt, bà khổ sở quay lại ôm Ngân Quỳnh nói:
- Ngân Quỳnh, mau cùng mẹ cầu xin ba con đi.
Nhưng chẳng để cho hai mẹ con cầu xin, ba Ngân Hằng đã quay người nói:
- Trong thời gian tìm nhà và giải quyết đơn ly hôn, tôi để mẹ con bà ở đây. Từ hôm nay tôi sẽ ngủ ở phòng Gia Bảo.
Nói rồi, ông cũng bỏ đi lên lầu.
- Ba…đừng như vậy mà ba – Ngân Quỳnh nước mắt ràn rục nhìn theo ông van cầu.
- Ngân Quỳnh làm sao đây. Ba con không thương hai mẹ con mình nữa rồi. Ba con không cần chúng ta nữa rồi – Bà Kim Lương ôm chầm lấy Ngân Hằng, hai mẹ con ôm nhau khóc không ngừng, tiếng khóc vang vọng khắp căn nhà.
Ngân hằng dỗ Gia Bảo ngủ xong, ba cô nhìn cô áy náy nói:
- Ba xin lỗi con. Chắc là con oán trách ba nhiều lắm cho nên mới không chịu gọi cho ba biết – Ba Ngân hằng nhìn cô tự trách.
Giận ông thì chắc chắn là có, nếu như ông không ngoại tình, nếu như ông không dẫn bà ta về nhà này thì sẽ không có sự việc đau lòng ngày hôm nay. Nhưng nói oán trách ông thì cũng không đúng. Ít ra cô biết ông vẫn yêu thương cô vô cùng, cũng biết ông luôn thấy có lỗi với cô, cố gắng bù đắp cho cô những thứ cô cần. Ngân Hằng thở dài nhìn ba mình nói:
- Ba! Cám ơn ba đã yêu thương con và Gia Bảo. Mọi chuyện từ trước đến nay, con không hề trách ba. Con không gọi cho ba là vì con không muốn ba phân tâm khi làm việc. Thật sự đã từ lâu rồi con muốn rời khỏi ngôi nhà này. Con không ép ba phải vì con mà li dị với bà ấy, nhưng con có một điều kiện muốn ba chấp nhận. Dù bất cứ giá nào, cũng xin ba đừng giao ngôi nhà này cho bà ấy. Công ty, tài sản con không cần, nhưng ngôi nhà này là nơi gia đình mình từng hạnh phúc, là nơi chất chứa hình bóng của mẹ. Dù con không muốn ở đây, nhưng cũng không muốn giao cho bà ấy.
- Ba hiểu, con yên tâm. Lần này ba dứt khoát li dị với bà ta, ba sẽ chia cho bà ấy một số tiền, để bà ta ra đi. Gia đình chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, xây dựng một cuộc sống hạnh phúc mới – Ông nhìn Ngân Hằng quyết tâm nói.
- Ba – Ngân Hằng xúc động kêu lên rồi ôm chầm lấy ba mình. Đây là ước mơ từ rất lâu của cô, cuối cùng nó cũng được thực hiện.
- Nhưng dì sẽ không chịu li dị dễ dàng như vậy đâu – Ngân Hằng buâng khuâng nhìn ba mình.
- Yên tâm….ba chưa từng đồng ý đem tài sản đứng tên chung cho bà ấy, cho nên dù có li hôn, bà ấy cũng chẳng có được bao nhiêu. Bà ấy không ngu ngốc đến nỗi cứ giữ lại một chút tiền ít ỏi đó mà bỏ qua một món tiền lớn như thế.
Ngân Hằng gật đầu, vậy thì cô yên tâm rồi, bà ta cũng không có cớ gì mà đe dọa cô, cô cũng không cần ngày ngày cam chịu để ba mình không mất mặt. Cô nhìn ba mình chậm rãi gật đầu, hóa ra ông vẫn là người đàn ông lí trí, vẫn biết để chỗ đứng cho cô và Gia Bảo trong căn nhà này.
Khi Ngân hằng trở về phòng mình, cô đã thấy Ngân Quỳnh ở trong đó, gương mặt ủ dột, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng rơi, đáng thương vô cùng. Thấy cô vào, Ngân Quỳnh vội vàng lau nước mắt đứng dậy, gọi khẽ:
- Chị ….
Ngân hằng biết Ngân Quỳnh vào phòng cô với mục đích gì, cô không đáp, chầm chậm bước vào, lấy một cái khăn giấy khe khẽ lau nước mắt cho Ngân Quỳnh. Ngân QUỳnh nhìn cô cảm kích rồi lần nữa kêu lên:
- Chị …
- Đừng nói gì hết, chị không giúp được đâu – Ngân Hằng vội vàng lên tiếng ngắt lời.
- Không phải đâu chị, em biết chỉ cần chị nói một câu, ba nhất định sẽ nghe theo chị mà ….xin chị hãy nói với ba hãy tha thứ cho mẹ em – Ngân Quỳnh lắc đầu tuyệt vọng cầu xin.
Ngân hằng nhìn Ngân Quỳnh lắc đầu đáp:
- Chị xin lỗi, chị không thể ….
- Chị…em cầu xin chị mà …em cầu xin chị mà ….chị làm ơn đi, chỉ cần chị lên tiếng, ba nhất định sẽ không li hôn với mẹ – Ngân hằng nức nở khóc quỳ xuống đất cúi lạy Ngân Hằng.
Ngân Hằng nhìn thấy cảnh đó đau lòng muốn rơi nước mắt, đứa em gái đáng thương của cô. Luôn là người đứng giữa giữa cô và bà Kim Lương.
- Xin lỗi em, chuyện đó là chuyện giữa ba và dì, chị không có quyền xen vào. Nếu ba vẫn muốn tiếp tục chung sống vớ dì, chị cũng không phản đối, ba muốn li hôn, chị cũng không thể xen vào. Nếu muốn xen vào thì chị đã xen vào từ lúc dì bắt đầu đánh chị, cho nên bây giờ muốn cầu xin, em hãy đến cầu xin ba – Cô dứt khoát từ chối.
- Chị … – Ngân Quỳnh yếu ớt gọi.
- Chị mệt rồi. Chị muốn nghỉ ngơi, em về phòng mình đi – Cô từ chối bàn luận tiếp.
Nói rồi cô bước lên giường nằm nhắm mắt lại. Ngân Quỳnh nhìn theo đôi mắt từ từ khép lại của Ngân Hằng, nỗi tuyệt vọng dâng cao trong lòng, cô biết, không thể cầu xin hay trách cứ gì Ngân Hằng được. Đó là tội mà mẹ cô phải gánh chịu . Tất cả đều là lỗi của bà không thể trách ai được. Cô lặng lẽ đứng dậy, nhìn Ngân Hằng khẽ nói:
- Chị, em xin lỗi chị. Đã làm khó chị rồi.
Cô ra ngoài