
ất thời không để ý phía trước mặt mình có một cái ổ gà.
Chiếc xe bị sụp xuống lập tức chao đảo, Ngân Hằng đang ngồi giữ khoảng cách với Lâm Phong bị bất ngờ theo phản xạ, vươn tay ôm lấy eo của Lâm Phong.
Cảm giác như có điện xẹt qua người, thân hình Lâm Phong cứng đờ trước cái ôm đó. Tim như có ai đó lay động không ngừng đập mạnh tựa hồ có thể nghe rõ nếu như không gian xung quanh không có tiếng xe cộ.
Ngân Hằng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ than người của Lâm Phong. Vòng eo của cậu săn chắc, đầy đặn có thể xem là lý tưởng.
Ngân Hằng không biết nên tiếp tục để yên hay là nên rút tay lại. Cuối cùng cô dịch chuyển tay nắm lấy vạt áo cậu, giử thăng bằng cho mình.
Lâm Phong khẽ cười, cảm giác hạnh phúc dâng tràn như mật ngọt rót vào tim. Trong lòng không ngừng rung động.
- Có muốn ăn chút gì không? – Hai người đi ngang qua một cái chở đêm, Lâm Phong bèn đề nghị.
- Cũng được – Ngân Hằng cũng cảm thấy đói bụng, dù gì cũng đã hơn 7 giờ rồi.
Lâm Phong hớn hở phóng xe thật nhanh về phía chợ, cậu gửi xe rồi cùng Ngân Hằng dạo chơi trong chợ. Hai người dừng lại quầy cá viên chiên mua mỗi người ba xâu ba loại khác nhau.
- Nóng quá – Lâm Phong đưa lên miệng một viên phát hiện ra viên cá vừa chiên xong vô cùng nóng.
Ngân Hằng phì cười trước bộ dạng vừa thổi vừa nhai của Lâm Phong. Cô đưa tay lên giúp Lâm Phong lau một vết tương dính trên môi. Cả người cô gần sát bên cạnh, Lâm Phong có thể gửi thấy mùi hoa oải hương trên người cô, có thể nhìn thấy hàng long mi cong cong của cô khẽ chớp. Cậu ngây người nhìn cô.
Ngân Hằng phát hiện ra động tác vừa rồi của mình vô cùng than mật, cô e thẹn đỏ bừng mặt vội vã quay lưng đi tiếp, nhai một viên cá viên chiên, nhưng lại cảm thấy vị ngọt vô cùng.
Hai người còn đi xem rất nhiều nơi, Lâm Phong luôn chọc cho Ngân Hằng cười.
- Xin chào, em tên là gấu Misa, em có thể làm bạn với em không – Lâm Phong bế một con gấu đứng trước mặt Ngân hằng giả bộ tiếng gấu nói.
Ngân hằng phá ra cười vui, đưa tay sờ bộ lông trắng muốt của con gấu vuốt ve thì Lâm Phong đã đẩy con gấu vào lòng cô, cậu cười tươi nói:
- Tặng bạn.
Ngân Hằng nhìn Lâm Phong ngỡ ngàng, lần đầu tiên cô được người khác tặng quà thế này, trong lòng không thôi xúc động, nhìn nụ cười mong đợi của Lâm Phong khiến tim cô đập rộn rã. Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Lâm Phong rồi nhè nhẹ ôm lấy con gấu bong vào lòng, dụi má vào bộ long mượt mà kia, cảm giác kì lạ không ngừng dâng lên trong lòng.
Đó là buổi tối vui vẻ nhất mà Ngân hằng có được trong mưới mấy năm qua.
Ngân Hằng ngồi trong phòng ngây người say mê ngắm con gấu bông mà Lâm Phong tặng. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:
- Cốc …cốc …cốc …
Cô vội đặt con gấu bông xuống rồi đi ra mở cửa.
- Ba – Ngân Hằng khẽ kêu lên khi phát hiện người đứng ở cửa là ba mình.
- Ba có chút chuyện muốn nói với con – Ba Ngân Hằng e dè ngập ngừng nhìn cô nói.
Nhìn thái độ của ba mình, trong lòng Ngân hằng bỗng xuất hiện một linh cảm xấu, cô mím môi nhìn ba, ông tránh ánh mắt của cô. Cô thở dài lùi lại nhường đường cho ông vào.
- dạo này con học hành tốt chứ?
Ông quan sát những quyển sách trên bàn của cô quan tâm hỏi.
- Dạ vẫn tốt – Cô khẽ đáp.
Ông gật đầu….lưỡng lự một lát rồi cuối cùng hạ quyết tâm vào vấn đề chính.
- Ba có thể không li hôn với dì con không?
Ngân Hằng cười lạnh khi nghe ba nói, từ lúc thấy ba e dè bước vào, cô đã hoài nghi điều này rồi. Ngân Hằng không đáp, cô nhẹ xoay người nhìn ra cửa sổ trầm ngâm.
- Ba xin lỗi con. Nhưng ba quyết định điều này không phải vì ba, cũng không phải vì dì con mà là vì Ngân Quỳnh và Gia Bảo. Ngân Quỳnh từ trước đến giờ vốn sức khỏe yếu, một phần cũng vì dì con cứ muốn cạnh tranh với mẹ con, muốn con của bà ấy ra đời trước, muốn con của bà ấy được làm chị cho nên mới có hậu quả này. Đây cũng là một phần lỗi của ba, con bé cũng chịu thiệt thòi khá nhiều, ba phải chịu trách nhiệm. Mấy ngày hôm nay, nhìn con bé càng ngày càng suy sụp, tinh thần không được tốt, lại sắp đến kì thi học kì của hai đứa. Ba sợ, nếu chúng ta cứ nhất quyết đòi li dị, Ngân Quỳnh thật sự không chịu nổi mất. Còn Gia Bảo, nó còn nhỏ, con thì phải đi học không thể nào chăm sóc tốt cho nó được. Dì con tuy rằng đối với con không mấy thiện cảm, nhưng vẫn hết lòng chăm sóc Gia Bảo. Tuy có người giúp việc, nhưng dù sao thằng bé vẫn quen được dì con chăm sóc.
Ngân hằng vẫn im lặng không đáp. Ba cô thở dài rút trong tay ra một tờ giấy đặt lên bàn học của cô.
- Ba hy vọng là con hiểu được nỗi lòng của ba. Ba đã đặt điều kiện với dì của con, nếu bà ấy muốn ở lại, sẽ không được nhận bất cứ đồng tiền nào hết ngoài tiền tiêu vặt. Tài sản đứng tên, ba cũng sẽ chuyển sang tên của con và Gia Bảo. Di chúc của ba cũng ghi rõ tài sản thừa kế thuộc phần nhiều là của con và Gia Bảo.
Cô vẫn không đáp lời, cũng không nhìn ông