Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nơi Ấy Có Anh

Nơi Ấy Có Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329294

Bình chọn: 10.00/10/929 lượt.

nhiên hỏi.

Ngân Hằng cũng chợt dừng tay lại lắng nghe.

- Không biết, nhưng cái con nhỏ Hạ Huyền đó, nó cứ bám theo Lâm
Phong, hồi nãy mình còn nghe nó hỏi Lâm Phong đã uống thuốc chưa. Còn
nói mẹ Lâm Phong đã nhờ nhỏ theo chăm sóc và nhắc nhở Lâm Phong phải
uống thuốc.

- Chẳng phải cậu ấy hôm nay cũng mặc áo dài ay kín mít hay sao? – Nhật Tân cũng bước đến đặt nghi vấn cho đề tài này.

Ngân Hằng cắn khẽ môi, hai tay bỗng siết chặt miếng giẻ lau chén trong tay mình. Lòng đột nhiên như có lửa đốt.

- Có biết là bệnh gì không? – Ngân Hằng hỏi Bảo Trâm, hy vọng với mối quan hệ của Bảo Duy với Bảo Trâm, Bảo Duy sẽ nói, vì Bảo Duy và Lâm
Phong thân nhau như vậy mà.

Bảo Trâm lắc đầu, thật ra cô cùng Bảo Duy đang tìm cách để kéo Ngân
Hằng và Lâm Phong lại với nhau thì thấy Hạ Huyền bám lấy Lâm Phong thì
định phá đám, nào ngờ nghe được sự việc này.

Chính Bảo Duy cũng kinh ngạc vô cùng, cậu không biết Lâm Phong bị bệnh gì.

Rửa chén xong, cô muốn đi tìm Lâm Phong để hỏi xem cậu đang mắc bệnh
gì. Mặc kệ thái độ lạnh lùng của cậu với cô. Nhưng khi cô vừa ra ngoài
đã đụng phải Minh Nhật.

Đôi mắt Minh Nhật thoáng đỏ kéo màn sương, có lẽ cậu đã cố kìm chế
nước mắt của mình. Ngân Hằng chưa bao giờ thấy Minh Nhật như vậy thì có
chút hoảng hốt.

- Bạn sao vậy, xảy ra chuyện gì?

Hai người họ cùng đi ra hướng bờ sông yên tĩnh nói chuyện, Ngân Hằng chờ đợi Minh Nhật nói chuyện.

- Bác sĩ bảo, bà mình sống cùng lắm chỉ được thêm 1 tháng nữa thôi. Bà rất muốn gặp ba mình, nhưng ba mình thì lại …

Ngân Hằng thấy xót xa vô cùng, hai bà cháu Minh Nhật trước giờ đùng
bọc dựa vào nhau mà sống, vậy mà….đến ước nguyện cuối cùng của bà là
được gặp mặt con trai cũng khó.

- Đừng buồn, đợi buổi trại kết thúc, chúng ta cùng đến tìm nhờ luật
sư thương thảo xem có thể cho ba bạn ra tù gặp bà lần cuối hay không –
Ngân Hằng bèn an ủi động viên tinh thần Minh Nhật.

- Hy vọng là có thể – Tâm trạng Minh Nhật như là được xoa dịu, cậu
khẽ gật đầu nhìn Ngân hằng mĩm cười, sau đó nắm tay Ngân Hằng, nhìn cô
nói – Cám ơn bạn đã luôn ở bên mình những lúc mình thấy đau buồn và mệt
mỏi.

- Chẳng phải bạn đã nói chúng ta là những người cùng hoàn cảnh hay
sao. Bạn cũng đã giúp mình rất nhiều mà – Cô cười nhẹ mĩm cười với Minh
Nhật.

Minh Nhật đột nhiên ôm chầm lấy cô:

- Thật sự nếu không có bạn, mình không biết mình có thể trụ nổi đến bây giờ hay không nữa.

Minh Nhật khẽ nhắm mắt lại, vòng tay ôm chặt lấy Ngân hằng, cô bối
rối vô cùng, muốn đẩy cậu ra nhưng lại sợ làm tổn thương cậu, nhất là
lúc này, chỉ biết đứng bất động để mặc cậu ôm mình.

- Haiz, hai người này, lén đến đây để tình tứ – Giọng Hạ Huyền vang lên châm biếm khi nhìn thấy Minh Nhật và Ngân Hằng ôm nhau.

Mặt Lâm Phong và Ngân Quỳnh lúc nhìn thấy hai người họ ôm lấy nhau đều trở nên tái nhợt.

- Hai chị em cùng cắm trại một chỗ nhớ chăm sóc nhau – Bà Kim Lương nhìn Ngân Quỳnh dặn dò .

Ngân Quỳnh không đáp lời bà, kể từ ngày biết được Ngân hằng gia hạn
cho mẹ mình một năm để rời khỏi nhà, giữa cô và Ngân hằng xuất hiện
khoảng cách mà bấy lâu nay cô cố rút ngắn, mà người tạo ra khoảng cách
đó chính là cô.

Cô đeo ba lô bước ra khỏi nhà đến trường trước vì không muốn phải đi cùng Ngân Hằng tránh việc không thể mở miệng.

Ngân Hằng thấy Ngân Quỳnh bỏ đi trước thì thở dài, cô không ngờ tình chị em vừa mới thiết lập đã nhanh chóng phai tàn thế này.

- Bé Bảo ở nhà ngoan nha, phải biết nghe lời ba và dì….- Cô xoa đầu
căn dặn Gia Bảo mấy câu trước đôi mắt rưng rưng của thằng bé .

- Cho em đi với chị, em muốn đi chơi cùng với chị – Gia Bảo lắc đầu, nắm lấy ba lô trên tay cô nằng nặc đòi đi theo.

- Chị đi tham gia cắm trại của trường chứ không hẳn là đi chơi, Bảo ở nhà ngoan, đởi chị về, chị mua quà cho em – Ngân Hằng cười ngồi xuống
đối diện với Gia Bảo khuyên

- Em muốn đi chơi, em muốn đi chơi – Gia Bảo dặm chân nằng nặc đòi đi theo.

- Gia Bảo để cho chị Ngân Hằng đi kẻo trễ, con ở nhà, dì sẽ dẫn con đi chơi được không? – Bà Kim Lương cười khuyên nhủ Gia Bảo.

Gia Bảo nghe bà Kim Lương lên tiếng liền lùi lại im lặng không dám
đòi đi nữa, Ngân Hằng quay đầu nhìn đồng hồ rồi đeo ba lô lên vai định
rời đi. Bà Kim Lương thấy cô định đi nên lại gần e dè nói:

- Con giúp dì chăm sóc Ngân Quỳnh, con cũng biết, con bé bình thường
nhìn vậy thôi chứ rất yếu, rất dễ bị bệnh. Dì không có ở bên cạnh chăm
sóc nó, nên nhờ con giúp giùm.

Ngân Hằng nhìn bà, lần trước cô vu oan cho bà, nhưng bà vẫn không nói gì, trong lòng cô cũng có chút áy náy , huống hồ yêu cầu của bà ấy rất
chính đáng, bèn gật đầu đồng ý.

- Dì yên tâm, dù dì không bảo, tôi cũng sẽ để ý chăm lo cho Ngân Quỳnh, dù sao con bé cũng là em gái của tôi.

- Cám ơn con – Bà Kim Lương mĩm cười nhẹ nhàng bảo.

Cô cười nhẹ chào bà Kim Lương rồi bước đi, được m