pacman, rainbows, and roller s
Nụ Hôn Bánh Mì

Nụ Hôn Bánh Mì

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323905

Bình chọn: 10.00/10/390 lượt.

ghê gớm của mình. Thôi được rồi! Coi như tôi giúp anh lần này, để trả nợ lần trước anh đã cứu tôi một mạng. Vẻ im lặng của tôi dường như phụ họa với lời phủ nhận lúc nãy, thành ra kiểu nhút nhát ngượng ngùng của con gái dễ khiến người ta hiểu lầm.

Thái độ của ngài Corentine quay ngoắt 180 độ khi biết tôi là con gái nuôi của thầy Bertrand. Trước sự nhiệt tình thái quá của hai vị phụ huynh, tôi đã chẳng còn vương vấn gì Paris xinh đẹp nữa. Ông dưa tây còn muốn mời tôi về khu biệt thự của gia đình gần thị trấn Montmorency chơi nhưng tôi xin kiếu, lấy cớ mình cần nghỉ ngơi trước chuyến bay dài nhanh chóng quay về khách sạn. Thầy Bertrand quyết định bỏ dở giải golf để về cùng tôi.

Ngày cuối cùng của tôi ở Paris, tôi dành trọn ngày cùng với thầy Bertrand ở trong xưởng bánh quen thuộc. Mọi thứ vẫn như thế, chẳng có mấy thay đổi. Cả những đồng nghiệp cũ của tôi nữa. Họ đón tôi như đón một đứa mới đi xa về sum họp cùng đại gia đình. Hôm đó trời mưa lạnh nên chúng tôi ngồi trong một góc ấm áp của quán, giữa tầng tầng cung bậc của mùi thơm những loại bánh khác nhau đang lần lượt được nhân viên mang từ lò nướng ra quầy. Tay ủ bên ngoài cốc cà phê ấm nóng, tôi chun chun mũi, hít vào một hơi, sau đó nói như reo lên:

- A, papparoti!

Đúng là người ta vừa đưa một khay bánh papparoti màu nâu sậm thoảng mùi cà phê lên thật. Lại thêm một mùi khác xen vào không khí, bay ngang tới chỗ tôi. Lần này là vị thơm ngậy, thoảng chút mằn mặn.

- Con biết rồi! Là bánh mì phô mai Mascarpone!

Thầy tôi mỉm cười:

- Chính xác là nó! Giỏi lắm!

- Có chết con cũng nhớ tất cả những hương vị bánh ở đây. Nó nằm sâu trong này này. – Tôi lấy tay chỉ vào trán mình. – Bởi thế thầy có thấy trán con có nhiều nếp nhăn không?

Thầy cốc nhẹ vào trán tôi, sau đó hỏi với một giọng quan tâm:

- Ngày hôm qua tại Paris International Golf Club, về chuyện con với Elton ấy. Con định không cho ta thêm một tí tin tức gì về chuyện đó à?

Tôi lâu lâu mới có một bí mật thầy không biết, nên không muốn tiết lộ ngay mà hỏi lại:

- Thầy thấy Elton thế nào?

Thầy Bertrand trầm ngâm. Tôi tưởng thầy sẽ khen Elton là một chàng trai tài giỏi, hoặc đổi lại sẽ chê anh lạnh lùng, thiếu thân thiện nhưng không, thầy lại không đả động gì tới nhân vật chính mà nói:

- Gia cảnh nhà anh ta chẳng hợp với con.

- Ý thầy là con đũa mốc chòi mâm son ư?

- Tầm bậy! – Thầy tôi hừ một cái, có vẻ như cũng không ưa gì người nhà Corentin. – Ý thầy là cái gia đình ấy rất phức tạp, không phù hợp với con chút nào cả. Ông nội của Elton, cái lão Corentin ấy, là một người chỉ thích những con ngựa ngoan ngoãn để ông ta cầm cương kéo đi thôi. Đấy rồi con xem, hôm nay ông ta đối xử với con như thể con là người thân, nhưng chỉ cần con chẳng đem lại cho gia tộc họ chút lợi lộc nào, con sẽ bị loại bỏ.

Gì chứ cái này thì tôi đã được trải nghiệm và tin hoàn toàn. Nhưng điều tiếp theo mà thầy Bertrand nói mới là thứ khiến cho tôi phải suy nghĩ. Khi nói những lời này, giọng thầy xa xôi, huyền bí như những lời sấm tiên tri:

- Cả Elton Trần nữa. Người đàn ông đó cũng không phải là người có thể cho con tất cả hạnh phúc.

Tôi cúi xuống nhìn ly cà phê được phủ lớp bọt kem mịn màng, cố nhớ lại vẻ mặt của Elton ngày hôm qua khi anh nói “Đúng rồi đấy ạ!” nhưng ấn tượng đọng lại chỉ là một gương mặt nhạt nhòa. Thay vào đó lại là đôi mắt đen trong veo có chút tổn thương của Quang Hải và mệnh lệnh mê hoặc “Nhắm mắt lại!”

- Vi An!

Tôi giật nảy người, vội vã chùi môi trước cái nhìn đầy quan tâm của thầy Bertrand. Hành động kỳ quặc của tôi khiến cho thầy thở dài:

- Con yêu, gần đây đã có chuyện gì xảy ra với con vậy?

Tôi lắc lắc đầu. Chính bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.

***

Hành trình trở về Việt Nam diễn ra vào ngày hôm sau. Tôi bịn rịn ôm hôn thầy Bertrand. Trước khi rời đi, thầy nói cho một mình tôi nghe:

- Vi An, khi tình yêu đến, con hãy dũng cảm đón nhận.

Một người từng trải và sâu sắc như Bertrand, người thầy và cũng là người bạn lớn của tâm hồn đã không chỉ một lần nói rằng tình yêu đang đến với tôi. Tình yêu ơi, mi là gì mà khiến cho ta cần phải có dũng cảm để đón nhận?

Tôi tiếp tục ngủ như gấu trong suốt chuyến bay khứ hồi. Lần này Elton không gọi tôi dậy để ăn chè khoai môn nữa. Sau đó, trong cái lơ mơ của cơn buồn ngủ còn chưa dứt, tôi được Elton vừa ôm vừa dìu xuống máy bay, chẳng mấy chốc đã chen giữa đám hành khách đến đến đi đi của sân bay Tân Sơn Nhất. Hai chiếc xe con chờ sẵn trong bãi đậu. Tôi vẫy tay với Elton, định chui vào trong xe, nghĩ sao lại quay đầu, hỏi anh:

- Elton, em đã giúp anh rất tốt có đúng không?

- Gì cơ?

- Thì em đã rất phối hợp với anh để lừa ông nội anh khi anh nói chúng ta là một cặp đó. Nhưng mà thái độ của ông nội anh thay đổi rồi. Em nghĩ đến lúc anh phải tìm đối tác mới nào có chiêu trò