
ần, phải nhớ hết toàn bộ từ mới, chỉ cần cậu làm được hai điều này, cậu sẽ đạt điểm cao. Nếu muốn có điểm cao hơn, cậu phải xem nhiều phim Mỹ bản gốc, phương pháp này rất hữu ích, có thể học được nhiều tiếng lóng, khả năng nghe lại tiến bộ rất nhanh.”
“Qủa nhiên là cao thủ! Sao lúc trước tôi không phát hiện ra nhỉ?”
“Hì hì, còn phải nói, đó là kinh nghiệm của tôi đấy!”.
“Vậy những môn khác thì học như thế nào?”
“Thật ra những môn khác cũng vậy, đó là trước khi vào lớp học phải ôn lại mười phút, tan học về nhà phải làm tất cả bài tập, trước khi ngủ phải ôn tập lại, bởi vì hiệu quả của trí nhớ là tốt nhất, sáng hôm sau thức dậy, tranh thủ thời gian xem lại những thứ đã học tối hôm trước là ok rồi. Thật ra không khó đâu, chỉ cần mỗi ngày cậu đều làm như thế, tôi đảm bảo cậu sẽ thi được điểm cao thôi.”
Tôi và Tiramisu nói chuyện rất lâu.
Thật ngại quá, chỉ cần nói đến sở trường, tôi sẽ có nhiều chuyện để nói.
Vả lại tôi cũng khó gặp được một người ham học như Tiramisu, con trai như vậy rất hiếm thấy.
Tôi nghĩ, nếu bên cạnh tôi xuất hiện một người như vậy, tôi nhất định sẽ yêu anh ta.
Nhưng…
Sáng hôm sau trong giờ giải lao tiết hai, tôi và Bảo Nhi tranh thủ thời gian đến nhà vệ sinh.
Khi về đến lớp học, tôi mới thấy mọi người đang tụm năm tụm ba, không biết họ đang xem gì, cả Triết Dân cũng chen vào xem.
“Đang xem gì vậy?” Tôi và Bảo Nhi cũng chạy tới.
“Xem tạp chí nói về thần tượng của cậu đó!” Triết Dân nói với tôi.
Ôi! Thì ra là tạp chí nói về anh Rain!
“Thật đẹp trai quá…!” Tú Phàm say mê ngắm tấm hình trong tay.
“Để mình xem thử!” Tôi giật tờ báo trong tay cậu ta.
Sau khi xem bộ phim “Ngôi nhà hạnh phúc” do anh đóng, tôi đã trở thànhfan ruột của anh.
Tôi không hề bỏ sót những tin tức về Rain. Máy vi tính của tôi cũng đầy hình ảnh của anh làm hình nền desktop.
Tôi đọc mẫu tin trong tạp chí, thì ra Rain sẽ tổ chức show diễn của mình tại nhà thi đấu thể dục.
“Ôi, buổi biểu diễn của Rain! Nếu có thể đi xem thì tốt quá!”.
“Đúng vậy! Mình cũng muốn đi xem.”
“Ôi, đáng tiếc chỉ còn sót lại một vé mời! Gía vé lại quá cao, xem ra chúng ta không đi được rồi!”
“Tớ thật hâm mộ Ái Sa, cô ta có vé đấy… hay quá, có thể tận mắt thấy thần tượng của mình rồi!”
Bọn con gái trong lớp ồn ào bàn tán.
Tôi nhìn quyển tạp chí trong tay, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, cuối cùng thần tượng của tôi sắp có show diễn riêng rồi! Nhưng bây giờ chỉ còn lại vé mời, làm sao đây?
“Đây là vé vào cổng phải không? Để mình xem thử!”
Tôi nhìn tấm giấy trong tay Tú Phàm và đưa tay về phía đó.
Đột nhiên có người giật tấm vé.
“Này, vé này mắc lắm, lỡ rách không có tiền đền đâu!”.
Mọi người xung quanh tôi đều im lặng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Ái Sa. Cô ta cầm tấm vé, mặt vênh lên.
Tôi chẳng thể cất mặt lên nổi. Nếu Ái Sa nói như thế trước mặt người khác cũng không sao, nhưng Triết Dân cũng có ở đây, thật khiến tôi mất mặt quá, tôi hy vọng có một chổ nứt dưới chân để mình lập tức chiu xuống
“Ái Sa, thôi đi, chẳng phải vé trong tay cậu đó sao?!”.
Có thể Triết Dân thấy tôi khó xử nên lên tiếng giúp tôi. Nhưng những lời của cậu ấy nói càng khiến tôi khó chịu. Thực ra tôi cũng không biết lòng mình đang ra sao, chỉ cảm thấy rất mất mặt!!!
Khi tôi đứng ngẩng ra chẳng biết làm thế nào, thầy giáo vào lớp.
“Các em về chỗ đi! Chuông đã reo rồi sao các em còn đứng đó làm gì?”.
Mọi người xung quanh giải tán, tôi mừng rở bước về chổ của mình.
“Sau mau vào lớp thế, may vẫn còn kịp lúc!”.
Bùi Kỷ Trung hớt hải chạy vào, chắc là bị đám con gái kéo đi xin chữ ký.
“Tóc xoăn, này… tóc xoăn cho tôi một miếng khăn giấy! Có nghe thấy không?”.
Cậu ta phất tay trước mặt tôi. Lúc này tôi mới phản ứng, lấy gói khăn giấy trong hộc bàn ra đưa cho cậu ta.
Buồn quá!
Thầy giáo đã giảng bài nhưng tôi chẳng lọt tai được chữ nào.
Tôi rầu rĩ nhớ lại chuyện không vui lúc nãy.
Chỉ có một tấm vé ca nhạc mà nó chảnh như vậy. Hừ… tôi nhất định phải chảnh hơn mới đè bẹp bó nổi, mới lấy lại được sĩ diện trước mặt Triết Dân.
Nhưng làm sao tôi có thể lấy được vé vào cửa trong buổi biểu diễn ca nhạc của anh Rain.
Tôi suy nghĩ, theo tình hình tài khoản tiết kiệm thì cả vé đứng tôi cũng chẳng mua được.
Vậy phải làm sao? Không thể mượn tiền mẹ để mua vé xem ca nhạc, bố mẹ rất bảo thủ, họ mà biết được là tôi chết chắc.
Có cách nào đây, vô số ý nghĩ lướt qua đầu tôi.
Cướp ngân hàng?
Không được phí trang bị dụng cụ quá cao, ở nhà tôi có một tá vớ da, nhưng tôi không có súng.
In vé giả?
Không được, kỹ thuật phải cao siêu, tôi lại là kẻ dốt máy móc. Chỉ biết hai nút “Power” và “off”.
Vay nặng lãi?
Càng không được, cái n