XtGem Forum catalog
Nụ Hôn Đầu Tiên

Nụ Hôn Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 8.5.00/10/421 lượt.

ung bắt đầu lớn tiếng.

“Được, cô không cần trả lời nữa, tôi biết rồi!” Bùi Kỷ Trung tức tối đẩy tôi ra, quay đầu bỏ đi thẳng.

Tôi nhìn theo bóng dáng của Bùi Kỷ Trung, trong lòng thẫn thờ, hôm nay tôi chẳng làm được chuyện gì, chẳng những cắt đứt quan hệ với Bùi Kỷ Trung mà cũng chẳng giải quyết được chuyện của Triết Dân. Lần này cũng vì tôi với Bùi Kỷ Trung mà Triết Dân không được biểu diễn.

Mình thật có lỗi, Triết Dân à…

Sáng hôm sau đi học, tôi hơi ngại khi đối diện với Triết Dân.

Tuy Triết Dân không biết nhưng tự tôi cảm thấy mình thật có lỗi.

“Y Nghiên, sao bây giờ mới đến?” Có giọng nói vang lên sau lưng tôi.

Là Triết Dân.

Ôi, khi không muốn gặp nhất lại gặp.

“Triết Dân, cậu cũng đến rồi à!” Tôi đánh liều quay lại chào Triết Dân.

Thật kỳ lạ, hình như Triết Dân không còn vẻ buồn bã như Bảo Nhi đã nói, ngược lại trông cậu ta rất vui vẻ.

“Triết Dân, chuyện gì mà vui vậy?”

“Nhóm Đằng Long được tham gia biểu diễn rồi! Hôm qua bọn mình còn tưởng không có dịp lên sân khấu, làm mình lo quá!”

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, hôm qua Bùi Kỷ Trung bực tức đẩy tôi ra, tôi còn tưởng mọi chuyện đã hỏng hết rồi, không ngờ Bùi Kỷ Trung vẫn còn để ý đến lời nói của tôi.

Tôi đang suy nghĩ thì đến cửa lớp học.

Tôi nhìn thấy Bùi Kỷ Trung từ đầu bên kia đi tới,

Tôi muốn chào hỏi cậu ta, nhưng không mở miệng được, tôi đang đứng với Triết Dân.

Không biết trong lòng Bùi Kỷ Trung nghĩ gì, hôm qua cậu ta vừa giúp tôi, nhưng hôm nay tôi đã đứng chung với Triết Dân…

Chao ôi quan hệ ba người chúng tôi thật là phức tạp.

Nhưng thật may mắn, Triết Dân và nhóm Đằng Long của cậu ấy có thể đại diện cho trường Thừa Nguyên tham gia biểu diễn rồi.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc mọi người đều rất vui, cùng nhau đi hát karaoke.

Ho cũng lôi tôi theo.

Không ngờ lại gặp Bùi Kỷ Trung ở tiệm karaoke, còn có cả người của nhóm Hip Hop, hai nhóm gặp nhau, không khí rất căng thẳng, suýt nữa đã choảng nhau, may mà ông chủ quán kịp thời ngăn lại.

Chao ôi! Bây giờ chắc Bùi Kỷ Trung rất ngượng.

Điều đau khổ hơn là ngày nào tôi cũng phải gặp cậu ta.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi không muốn đi học.

Nhưng đành chịu, mẹ lại lôi tôi dậy, tôi vùng vằng rửa mặt rồi thay quần áo.

Nửa tiếng sau tôi đang trên đường đến trường.

“Này, sao hôm qua cậu về muộn thế?” Có người vỗ vai tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là Bảo Nhi.

“Bảo Nhi.” Tôi ôm lấy nhỏ than thở: “Mình hy vọng hôm nay có mưa bão để khỏi lên lớp! Mình không muốn gặp Bùi Kỷ Trung.”

“Được rồi, cậu cứ che mắt lại là không thấy Bùi Kỷ Trung rồi!” Bảo Nhi an ủi tôi.

“Trời ơi! Lại còn đùa nữa, mình nói thật đấy!”

“Đúng rồi, Y Nghiên, hay là hôm nay cậu đến ngồi với mình, đứa bạn cùng bàn với mình xin phép nghỉ bệnh rồi.”

“Như vậy được không? Thầy giáo sẽ nói gì?”

“Không sao đâu, chỉ cần khi thầy giáo điểm danh cậu hô có là được. Trí nhớ của thầy kém lắm.”

“Vậy cũng được, hôm nay mình ngồi với cậu.”

Thế là tôi xuống ngồi bên cạnh Bảo Nhi.

Một hồi sau tôi thấy Bùi Kỷ Trung cũng vào.

Khi nhìn thấy tôi, cậu ta khựng người, có thể ngạc nhiên vì tôi ngồi với Bảo Nhi.

Nhưng chúng tôi vẫn không nói chuyện gì.

Lúc thầy giáo giảng bài, tôi suy nghĩ về việc có nên làm hòa với Bùi Kỷ Trung hay không?

Chúng tôi cũng không thể mãi như thế này, nhưng…

Chao ôi! Thật kỳ lạ, bình thường Bùi Kỷ Trung và Triết Dân hễ gặp nhau là phải cãi vài câu, chuyện đó dường như đã trở thành tiết mục cố định của mỗi ngày. Nhưng hôm nay trong lớn yên tĩnh đến lạ thường.

Tan học thì trời chợt đổ mưa.

Bên ngoài hành lang có rất nhiều người, hình như do buổi sáng không mang theo dù, nên dường như ai cũng đứng đợi phụ huynh mang dù đến.

“Y Nghiên, cậu không đem dù sao, chúng ta cùng về nhà thôi! Xem này! Thông minh không?” Bảo Nhi kéo hộc bàn đưa cây dù ra trước mặt tôi.

“Bảo Nhi, hay là cậu về trước đi, hôm nay mình phải trực nhật.”

“Hả? Vậy à. Có phải cậu trực nhật với Triết Dân không?”

Bảo Nhi vừa nói vừa nhìn ra phía sau: “Nhưng hôm nay hình như Triết Dân đã quên trực nhật, cậu ấy đi rồi.”

“Không sao, một mình mình trực cũng được.”

“Này, Y Nghiên, có phải từ hôm qua Bùi Kỷ Trung bảo cậu ta sẽ không còn qua lại với cậu không? Bùi Kỷ Trung cũng đã về rồi, hôm nay cậu ta hơi lạ, nếu bình thường chắc chắn cậu ta ta sẽ ở lại trực nhật với cậu.”

“Mặc kệ cậu ta.”

Tôi nói với Bảo Nhi như đã quyết tâm.

“Vậy bắt đầu quét dọn đi, mọi người đều về cả rồi.”

Tôi nhìn ra ngoài, hành lang chẳng còn bóng ai, nhưng mưa càng lúc càng lớn, bên ngoài trắng xóa một màu.

“Y Nghiên, mình giúp cậu quét dọn, sau đó chúng ta cùng về.”

“Không cần đâu, cậu về trước đi