
y mỗi một giọt cũng rất trân quý, chớ lãng phí, cũng không cần quá khẩn trương, chỉ cần hoạt động thân thể nhiều một chút khiến máu lưu thông là được." Bạch Tích Trần vẫn không nhanh không chậm nói, bộ dáng an nhàn tựa như việc vừa rồi không liên quan đến mình, thật muốn ăn đòn.
"Công tử ngươi thiệt là, thế nào không sớm nói cho khách biết." Tri Thu ngượng ngùng nhìn Tiết Tình xanh cả mặt, giận trách nói.
"Ngươi nói không ngừng, ta nào có cơ hội chen miệng." Bạch Tích Trần như không có việc gì tiếp tục ăn bánh Trung thu.
Tiết Tình trong lòng tràn đầy hối hận, không nên cứu hắn , để cho hắn bị thái đao chém chết thật tốt.
Đang lúc ấy thì, một người trẻ tuổi chạy lên, nhìn hoa văn sau lưng của hắn dấu hiệu là đệ tử Võ Đang, hắn đang lên tầng bốn lớn tiếng kêu lên: "Xin hỏi vị nào là Tiết Tình sư thúc Linh Vũ phái."
Cả lầu thoáng chốc trở nên im ắng lặng lẽ, kể cả mấy người đang to miệng nói chuyện cũng an tĩnh tò mò ngước nhìn.
"Là ta." Tiết Tình nhỏ giọng trả lời, nàng là người ngắm trăng duy nhất đứng lên, cực kỳ bắt mắt.
Đệ tử Võ Đang lập tức chạy đến bên cạnh Tiết Tình, đem một hộp gỗ thả vào trên bàn Tiết Tình, nắm quyền nói: "Đây là Kiều Dật Quân sư huynh sai đệ tử gửi tặng bánh Trung thu, Liều sư huynh còn để cho ta thay hắn hướng sư thúc vấn an."
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nhận được "Hối lộ" , lại được người ta cung kính khiêm tốn, trên mặt Tiết Tình cười xấu hổ . Theo sau Võ Đang đệ tử, lại một người chạy lên, lần này là đệ tử Côn Luân cung, đệ tử Côn Luân cung đều không cần hỏi, nhìn thấy Võ Đang đệ tử đứng ở trước mặt người nào cũng biết ai là Tiết Tình, hắn cũng cầm cái hộp đựng thức ăn đặt vào trên bàn Tiết Tình: "Tiết Tình sư thúc, đệ tử phụng mệnh Mạnh Nhân sư tỷ tới hỏi thăm sư thúc."
"Lễ vật này ta nhận, gửi lời cảm tạ của ta đến Kiều Dật Quân cùng Mạnh Nhân." Chắc là không có nhớ lầm tên, Tiết Tình không được tự nhiên nói.
Đệ tử Võ Đang cùng đệ tử Côn Luân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người bắn ra tia lửa “tình”, Tiết Tình phiền não nhìn trăng sáng, cầu xin các người không cần yêu đến cùng giết nhau có được hay không?
Đệ tử hai phái không có ở trước mặt Tiết Tình ra vẻ thiếu lễ độ, hai người trừng mắt nhìn nhau, chỉ là màn sau có thể sẽ có một cuộc đao kiếm, dù sao Tiết Tình không thấy được, cùng nàng không liên quan.
"Ngươi là người Linh Vũ phái hay sao?" Bạch Tích Trần hỏi Tiết Tình.
"Phải."
Bả vai Bạch Tích Trần run lên hạ xuống, không nhìn Tiết Tình nữa, hết sức chuyên chú nhìn trăng sáng. Thần sắc Tri Thu cũng thay đổi, nghĩ rót rượu, lại luống cuống tay chân đổ cái ly. Tiết Tình xấu hổ, chủ tớ hai người này cũng quá nhát gan, Tiết Tình bị phế võ công, Lưu Huỳnh là một muội tử mềm mại, sẽ không dễ dàng đối với người ra tay, có cái gì đáng sợ.
Liếc nhìn bộ dáng Tích Trần, Tiết Tình liền muốn trêu đùa cổ nhân, cố ý nói: "Bạch công tử, Linh Vũ sơn chúng ta rất đẹp, khi nào đó hãy cùng Tri Thu tới Linh Vũ phái làm khách, để ta được làm chủ, đáp tạ Mãng Huyết tửu của ngươi."
Ánh mắt Bạch Tích Trần nhìn về phía xa hơn: ". . . . . . Đến lúc . . . . . Có thời gian ."
"Ha ha ha, tốt, ngươi chừng nào tới Linh Vũ nhất định phải nói cho ta biết." Tiết Tình cười to, điều này chỉ có chính nàng hiểu, Bạch Tích Trần mượn 1001 lá gan hắn cũng không dám đi tới Linh Vũ phái – trụ cột tinh thần của võ lâm Trung Nguyên.
Lưu Huỳnh khẽ nhíu mày, sư thúc mình đây là điên rồi a, hay là uống rượu quá nhiều nên say, kéo cổ tay Tiết Tình để cho nàng ngồi xuống: "Sư thúc, ta giúp ngươi vận công bức ra."
"Ta không có say, các ngươi mau nhìn, những người đó đang làm gì." Bởi vì Tiết Tình là đang đứng, rất dễ dàng liền nhìn thấy phía dưới có hơn vài người ôm chậu hoa cùng đi một hướng.
Tiểu nhị làm việc vặt vừa vặn nghe thấy, vội đáp: "Là Lệ Xuân viện đang vì tiết Trung thu làm đại hội đấu cúc, người nổi trội có thể cùng danh kĩ đầu bảng Ỷ Thuần cô nương giao hoan, những người đó đều là đi dự thi ."
"Đấu cái gì? Đấu • cúc? . . . . . . Phốc." Tiết Tình lại cắm đầu cắm cổ cười lên, ở thế giới của nàng, cúc hoa đã sớm có một cảm thụ khác, lòng của nàng đã cùng không khí trong thành thị bị ô nhiễm rồi, còn có danh kĩ đầu bảng gì đó cũng không tốt, gọi là ất thuần gì đó, còn không bằng gọi mê-tan.
"Sư thúc, vẫn là đem rượu bức ra." Thái độ Lưu Huỳnh đã gần không thể chịu nỗi rồi.
"Ta thật sự không có say, chúng ta đi nhìn cái đại hội đấu cúc kia đi!" Tiết Tình cũng muốn nhìn một chút cúc hoa của những người này, của người nào là xinh đẹp nhất.
"Sư thúc. . . . . . Lệ Xuân viện là . . . . ." Lưu Huỳnh thật khó khăn, trên mặt cũng mau toát mồ hôi.
Tiết Tình dĩ nhiên biết Lệ Xuân viện là cái gì, không phải là kỹ viện nha, trong Lộc Đỉnh ký mẫu thân Vi Tiểu Bảo hắn chính là người của Lệ Xuân viện, văn minh một chút gọi thanh lâu, địa vị ở trong ngôn tình cổ đại cùng xuân dược quan trọng giống nhau, là