Old school Easter eggs.
Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324383

Bình chọn: 9.00/10/438 lượt.

r/>
Giọng anh điềm tĩnh, nhẹ nhàng:

− Tôi vẫn còn ở đây. Tôi chờ nghe em nói.

− Xin lỗi anh, tôi vô duyên quá.

Phong Châu cười:

− Không sao, tôi hiểu mà.

Nam Giao ngớ ngẩn:

− Anh hiểu gì?

− Tôi hiểu khi người ta không lắng nghe mình nói, không phải mình nói to là được.

− Lúc nãy anh vừa bảo gì nhỉ?

− A, tôi hỏi em có chờ điện thoại của tôi không?

− Tôi không chờ vì tôi không nghĩ anh sẽ gọi.

− Vậy từ mai em chờ đi nhé vì tôi sẽ gọi cho em mỗi ngày đấy.

− …………

− Sao em không nói gì cả vậy?

− À… Tôi vẫn như thế mỗi khi có việc cần suy nghĩ.

− Em đang suy nghĩ gì vậy?

− Không…

Nhưng anh biết, như con cá đổi màu Nam Giao chui vào lớp rong rêu nghi ngờ và dè dặt. Im lặng là đồng ý, có thể là không đồng ý nhưng không nói ra.
Dù sao cô không phản đối cũng là tín hiệu lạc quan. Phong Châu đánh giá
hành động của mình như mang hoa đến tặng nhưng một cách cao ngạo anh
không thích chỉ đi nửa đoạn đường đã được đón nhận. Tính Phong Châu vốn
thế, buộc anh thay đổi khác nào bắt con cua đi dọc.

Anh đoán
Nam Giao rất nhạy cảm. Xưa nay người nhạy cảm thường cô độc vì họ khiến
người khác bối rối nên làm cho chính mình bị cách ly. Một tinh cầu chưa
ai khám phá. Phong Châu thấy hào hứng. Nhưng tín hiệu Nam Giao nhận được vẫn là giọng nói từ tốn, quan tâm:

− Tôi gọi muộn thế này có phiền em không?

− Tôi nghĩ… à không, không phiền đâu ạ.

− Vậy ngày mai tôi lại gọi nữa nhé?

− Nhưng… à, tôi vẫn chưa biết tên anh.

− Tôi tên Phong − Câu trả lời vọt ra trước khi anh kịp ý thức mình đùa
với sự hào hứng kỳ lạ như bắt đầu một cuộc phiêu lưu − Thôi, muộn rồi.
Em ngủ đi. Chúc em ngủ ngon.

Nói thế nhưng Phong Châu biết ngày mai
anh sẽ không gọi. Căn cứ vào tâm lý phụ nữ và diễn tiến của sự việc,
không gọi sẽ tốt hơn. Cô sẽ chờ đợi, sẽ thấy vắng anh và nghiễm nhiên
anh có chỗ đứng trong lòng Nam Giao. Nhưng thực hiện điều này chẳng dễ
chút nào. Phong Châu quan sát bản thân như quan sát một người khác. Anh
thấy mình nôn nóng, thấy mình thỉnh thoảng nhìn đồng hồ rồi đoán già
đoán non xem cô đang làm gì, có chờ điện thoại của anh không?

Phong Châu thuộc người không để lộ tình cảm thật của mình, không, nói chính
xác anh thích bộc lộ những tình cảm khiến người khác dễ chịu − dù đôi
khi anh không cảm thấy hoặc cảm thấy rất ít để dẫn dắt họ theo ý của
anh. Vì thế cáu kỉnh, giận dữ, thất vọng là những thứ không bao giờ
Phong Châu bộc lộ. Nhưng anh không nén nổi cảm giác thất vọng khi chuông điện thoại chưa kịp reo là giọng nói gần như lập tức của Nam Giao,
giống như cô chờ sẵn bên máy và vồ lấy nó vậy:

− Alô. Phải anh không? Sao hôm qua anh không gọi? Anh không sao chứ?

Đúng như dự đoán nhưng Phong Châu thấy nguồn cảm hứng tụt xuống phân nữa.

− Tôi bận. Xin lỗi đã để em chờ.

− Tôi lo quá. Tôi sợ có việc gì xảy ra với anh. Không có việc gì xảy ra với anh chứ.

Bị hẫng như người dùng hết sức để nhấc một vật nặng lên chợt nhận ra nó nhẹ hơn rất nhiều. Phong Châu uể oải:

− Việc gì là việc gì?

− Nhưng anh không sao phải không?

Phong Châu cáu kỉnh:

− Tôi không sao cả. Em không có chuyện gì nói ngoài chuyện này sao?

− Dạ…?

Anh chán.

− Em đã ngủ chưa?

− Dạ chưa, vì anh bảo sẽ gọi điện thoại nên tôi lo lắng và chờ.

− Em có hay lo lắng thế này không?

Giọng cô trầm xuống như nhận lỗi:

− Tôi hay lo lắng lắm dù bác sĩ bảo không tốt cho sức khoẻ của tôi.

− Vậy à?

− …………

− Thôi em ngủ đi nhé.

− Dạ.

− À, có thể cho tôi biết lần đó tại sao em lại đi theo tôi không?

Nam Giao ấp úng:

− Tại vì… vì trước đó anh chạy qua tôi và nhắc tôi mở đèn xe.

Phong Châu lạ lùng:

− Chỉ vậy thôi sao?

− Dạ… nên tôi đi theo anh.

Sao cô không nghĩ ra lý do nào hấp dẫn và đáng tin hơn nhỉ? Anh nhớ cô gái
nhìn vào mắt anh, thẳng thắn “Nếu tôi chiêm ngưỡng và thán phục một
gương mặt đẹp thì đâu có gì quá đáng, phải không?. Đặt điện thoại xuống, Phong Châu nhận ra dường như anh đã ảo tưởng hay nhầm lẫn điều gì đó.

Âm thanh ríu rít bên tai khiến Phong Châu thấy lòng thư thái, dễ chịu.
Khác với bề ngoài kiểu cách, kiêu kỳ − đôi khi thái quá đến nỗi đẩy
người khác ra xa thay vì hấp dẫn, thu hút họ đến gần tìm hiểu khám phá − tâm hồn Linh Đan khá đơn giản. Có lẽ vì cuộc sống quá ưu ái kiểu rẽ cá
thấy nước khiến cô không có những trăn trở, ưu tư giúp người ta trưởng
thành như thân cây vắt kiệt sức mình mới ứa hoa, chắt nụ, kết trái. Với
bản tính hồn nhiên vô tư, Linh Đan có thể góp vào tiếng vỗ tay nhưng đòi hỏi ở cô một sự đồng cảm biết chia sẻ những vui buồn khókhăn trong cuộc sống quả rất khó. Không phải vì cô thiếu thiện chí, mà do
thiếu kinh nghiệm và sự từng trải. Thông hiểu nhưng không cảm nhận được
hết chiều sâu và s