
ng muốn đánh lại đây: “Biến! Không muốn đến thì đừng đến! Không cần ngươi giả mù sa mưa, giả hiếu thuận!”
Quải trượng vù vù bay tới, rõ ràng thấy, lại là không tránh đi, lão nhân kia một chưởng đánh đến, chạm vào cánh tay sinh đau.
Cánh tay tê rần. Khoảng trống nguyên bản vẫn chết lặng trong lòng, theo đó mà tràn ra đau.
Không nghĩ đến, ngay từ đầu mở dạ tiệc, là vì muốn chăm sóc cho lão nhân. Là vì, muốn lấy lòng Hạ Tiểu Hoa.
Hơn nửa năm trước đã lập ra một hội nghị liên tịch. Tham gia hội nghị đều là người đặc biệt quan trọng, ngày thường so với mọi người đều bận rộn hơn cả. Thật vất vả sắp xếp được thời gian, đề tài thảo luận đều là đại sự, tài liệu cơ mật đều mang ra luận đàm, cực lực thu xếp hơn nửa năm mới thành hình. Hội nghị đang tiến hành chưa được một phần ba, lại vì một lý do lông gà vỏ tỏi mà gián đoạn, hết thảy không biết tại sao lại chạy tới tham gia dạ tiệc Giáng sinh.
Đội hình quá mức xa hoa, lòng hiếu thuận khiến cho toàn bộ giới thượng lưu phải kinh động. Lại rõ ràng chỉ là lông gà vỏ tỏi.
Biết rõ là lông gà vỏ tỏi, chỉ vì một câu kia: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư thỉnh ngài có rảnh thì xem báo!”
Xem báo. Hội nghị liên tịch trọng yếu như vậy, trợ lý lại cố tình báo cáo một việc nhỏ không đáng để ý tới.
Cố tình, muốn lấy lòng Hạ Tiểu Hoa.
Đình chỉ hết thảy mọi công tác.
Không nghĩ đến, dù như vậy, cũng không muốn trở về nhà.
Nhà. Hết thảy đều là bóng dáng Hạ Tiểu Hoa.
Vẫn không giãy dụa, quá mức thuận theo. Lão nhân đánh xong rồi, giơ quải trượng, lần thứ hai nhưng nửa ngày vẫn chưa có đánh xuống.
Chính là sắc mặt không tốt, thổi râu trừng mắt. Bị chú ba ôm cổ, nói: “Lão Diệp! Đừng đánh! Tiểu Diệp kỳ thực rất hiếu thuận! Huy động đội hình lớn như vậy đến đón anh xuất viện!”
“Giả mù sa mưa!” Lão nhân lải nhải, quải trượng coi như có bậc thang đi xuống.
“Tiểu Diệp như thế nào lại là giả mù sa mưa? Anh làm ầm ỹ không muốn sống nữa, không muốn giải phẫu, thế nào cũng phải bắt tiểu Diệp ly hôn, không cần nhà giàu mới nổi kia làm con dâu, tiểu Diệp không phải rất nghe lời, không nói gì ly hôn liền ly hôn! Này không phải đều là vì hiếu thuận anh đâu!” Chú ba nói thao thao bất tuyệt, lại liều mạng hướng về phía anh nháy mắt, ý bảo anh phối hợp.
Trong lòng giống như có cái gì đó vỡ ra thành từng mảnh, hướng về phía lão nhân nghiến răng nghiến lợi: “Không chết được, xứng đáng sống cô độc hết quãng đời còn lại!”
Tròng mắt chú ba thiếu chút nữa rớt đi ra.
Lão nhân bắt tay vào chỉa chỉa người anh: “Ngươi ngươi ngươi! Thằng bất hiếu! Cút!”
Không muốn trả lời, đẩy ra lão nhân, đến khu đồ ăn lấy rượu vang.
Đầu lưỡi thản nhiên còn sót lại vị chanh, hương vị kẹo que.
Quen thuộc giống như là rất nhiều năm trước kia, vẫn là cảm giác say nhưng lần đầu tiên ngửi được hương vị mê người như vậy.
Dùng sức nuốt một ngụm rượu vang, đầu lưỡi cay xè, có chút đau đớn.
Một chút cay đắng, theo khoang miệng tràn ra, càng ngày càng đậm, rốt cục không thể khống chế được.
Nửa giờ trước, rõ ràng nắm lấy tay của anh để trong ngực nói: “Đừng sợ! Lão nương bảo vệ anh!” Nói lớn tiếng như vậy, nói mạc danh kỳ diệu động lòng người như vậy.
Hạ Tiểu Hoa căn bản chính là sợ quỷ, lại cố tình giả bộ dũng cảm.
Dù sao, cũng luôn luôn là cô độc, không tiếc ngay cả nhà giàu mới nổi cũng không làm, ngẩng đầu nói: “Lão nương không có tiền!” Nói được đương nhiên.
Căn bản mặc kệ người bên ngoài có đau lòng hay không, vô tâm vô phế.
Hạ Tiểu Hoa thấp đầu cắn đùi gà, miệng đầy dầu mỡ, vắt chân. Nhìn cô ấy như vậy, xác thực vô cùng đau lòng, muốn thực hiện nguyện vọng của cô ấy, gì cũng được.
Hứa hẹn, lại sợ hãi.
Hạ Tiểu Hoa nói: “Nói lại một lần có được hay không?” Vẻ mặt hối hận không kịp.
Hối hận làm cho người ta sợ hãi.
“Diệp Hy, tôi ở cục dân chính chờ anh ký tên!” Mím môi, Hạ Tiểu Hoa thật sự nghiêm túc, trong ánh mắt, là tràn đầy hối hận.
Không thể.
Muộn rồi, Hạ Tiểu Hoa.
Từ lúc rất nhiều năm trước kia, bắt đầu khi đem hương vị chanh mê người kia đặt lên người anh.
Muộn rồi.
Coi nhẹ lâu lắm, đến lúc phát hiện, liền cảm thấy mê người.
Càng tiếp cận, càng mê người.
Bộ dáng ôm lấy thắt lưng, hôn anh thực mê người.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo vươn ra thoát quần áo của anh, thực mê người.
Bộ dáng cúi đầu đem quả táo gọt trơn tru, thực mê người!
Bộ dáng uy lão nhân ăn canh, vẻ mặt không kiên nhẫn cầm muỗng nhỏ liều mạng thổi thực mê người!
Muốn ăn gỏi nhưng lại không dám đi qua, trở mình ánh mắt tiểu bạch thực mê người!
Cầm điện thoại rống: “TMD Diệp Hy, lập tức cút đến bệnh viện cho lão nương!” Thực mê người!
Sợ đến đòi mạng, đem tiểu bạch kiểm vô tội ném ra khỏi xe điện ở nhà ma, thực mê người!
Liền ngay cả vừa vắt chân vừa ăn gà chiên, còn khều kẽ