Ôsin Nổi Loạn

Ôsin Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210402

Bình chọn: 7.00/10/1040 lượt.

của bạn Tú Anh ạ.

Mọi ánh mắt đổ xuống nhìn vào Tú Anh. Cậu trợn tròn mắt nhìn Tử Kỳ “Tự nhiên lôi mình vào. thằng ranh này.”

Tú Anh miễn cưỡng nhe răng cừời nhìn mọi người. Cô phụ trách khen:

- Các em làm rất tốt, dù có ít người lại toàn là con trai mà vẫn hoàn thiện được phần thi cũng giỏi đấy.

Tử Kỳ mỉm cười không nói gì, mọi tiếng ồn ào vang lên:

- Ước gì mình được thử các món anh ấy làm.

- chẹp… đã đẹp trai lại còn đảm đang nữa chứ..

- Đúng mẫu người lý tưởng của em rồi…

Kim Anh khẽ trề môi xì một tiếng dài thượt “ Có gì đâu, ba mình cũng đẹp trai với nấu ăn giỏi mà, có gì đáng khen rầm rộ thế chứ, chưa biết mùi vị ra sao mà..”

Còn có vài tiếng hét lên:

- Cô ơi khỏi chấm đi, cho họ giải nhất đi ạ.

- Đúng rồi…

- Phải đấy..

Tiếng hét ấy phát ra ngay từ người đúng bên cạnh Kim Anh chứ không đâu xa. Chính Hữu Thiện và một số đồng bọn mê trai khác. Kim Anh quay phắt xang nhìn họ trân trối. Không còn gì để nói, bọn này bệnh nặng lắm rồi.

Cô phụ trách ra hiệu cho mọi người yên lặng:

- Để đảm bảo tính công bằng tôi sẽ thử.

Cô từ từ cầm đũa gắp miếng khoai tây đưa lên cho vào miệng. Cả lũ nín thở theo từng động tác quay chậm của bà..Rột…



Cô từ từ cầm đũa gắp miếng khoai tây đưa lên cho vào miệng. Cả lũ nín thở theo từng động tác quay chậm của bà..Rột…

Vừa nhai được một miếng, sắc mặt của bà đã chuyển biến, theo Tử Kỳ quan sát hình như nó thuộc chiều hướng xấu, anh vội nắm lấy tay cô, đứng dịch lại gần, nói nhỏ trong cổ họng đủ cho mỗi mình bà nghe thấy:

- Em sẽ nói ba quan tâm đến anh Thiện hơn.

Chỉ cần nghe có vậy, nét mặt bà giãn ra dần, cố gắng nhai một cách ngon lành, vừa ăn bà vừa cười tươi, miệng nhóp nhép nói:

- Ngon, ngon lắm.. ực,,

Cố gắng đóng tròn vai, bà còn nhắm mắt nhắm mũi gắp thêm vài miếng nữa cho vào miệng như thật. Ai cũng nhìn bà mà phát thèm:

- Ngon vậy sao?

- Mình muốn thử quá..

Kim Anh cũng ngạc nhiên không kém. Chẳng nhẽ họ giỏi vậy cơ à. Nhìn mặt thế kia ai nghĩ họ biết nấu nướng. Khó tin thật.

Cô dừng tay kô ăn nữa, cảm giác lạ, nao nao dâng lên trong lồng ngực của bà, bụng lại âm ỉ nhói nhói. Không chịu được nữa, bà vòng hờ tay ôm bụng gương mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi, nói:

- Xin lỗi các em, cô, cô cần giải quyết 1 chút..sẽ quay lại..

Dứt câu bà chạy ngay về phía có Wiliam Cừơng. Mọi người nhốn nháo nhìn theo bà :

- Ơ, cô sao vậy??

- ???

Tú Anh nhìn theo dáng nục nịch chạy của cô phụ trách, anh che miệng cười tránh mọi người nhìn thấy. 5p sau bà quay lại, vừa định cất lời thì lại nhăn nhó ôm bụng quay về hướng WC. Cứ thế lập lại 2,3 lần.

Lúc sau bà trở lại với vẻ mặt bơ phờ xơ xác, lần này là lần trụ được lâu nhất từ nãy đến giờ. Kim Anh chẹp miệng nói:

- Cô bị ngộ độc thực phẩm rồi,

Cả lũ nhao nhao:

- Ai có bétbezin( thuốc đau bụng) k đưa cô uống đi kìa.

- Em có.

1 người dơ tay rồi chạy về lều mình lấy thuốc quay lại đưa cho cô phụ trách. Thư thả 1 lúc bà cảm thấy đỡ hơn 1 chút.

Kim Anh lại lên tiến, chỉ tay vào Tử Kỳ nói:

- Chắc cô ăn món của nhóm này nên đau bụng.

- Này, ý gì vậy- Trịnh Kim khoanh tay nhìn xang Kim Anh nhíu mày.

- Không đúng à.- Kim Anh vẫn khăng khăng quả quyết.

Hữu Thiện từ đám đông xông lên, giải nguy cho Trịnh Kim:

- Chắc cô thử đồ nhiều quá nên vậy thôi chứ không phải do riêng món của nhóm tiểu Kim đâu.

3 anh nhìn Hữu Thiện bằng con mắt cảm động, bây giờ họ mới nhận ra cô đáng yêu thật.

Tú Anh gật gật đầu:

- Đúng rồi đấy.

Kim Anh trề môi:

- Thôi được, tớ sẽ thử xem ngon cỡ nào.

Kim Anh vừa chạm đũa vào miếng khoai tây, Tử Kỳ bỗng ngăn lại:

- Từ…

- Kệ cho nó ăn, dù gì cô cũng khen rồi cơ mà. Sợ gì.

Trịnh Kim ngây thơ đến nỗi không phát hiện ra bí mật giữa cô với Tử Kỳ, anh cứ nghĩ những lời khen đó là thật. Tử Kỳ không biết nói gì hơn, làm sao bây giờ anh có thể giải thích ngay cho Trịnh Kim để ngăn việc này xảy ra bây giờ.

Ực……c.c.. P..hụ..t…

Trịnh Kim đang vênh mặt tự tin nhìn Kim Anh kô ngờ lại được hưởng luôn miếng khoai tây “bay” giữa mặt

- Ồ```````….

Cả lũ trố mắt nhìn theo diễn biến câu chuyện. Trịnh Kim nhắm mắt những ngón tay thon dài đưa lên vuốt mặt, lấy hết sức bình tĩnh có thể, mở mắt nhìn Kim Anh gằn từng chữ:

- Cậu-làm-trò-gì-vậy.

Hữu Thiện vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho Trịnh Kim lau mặt.

Cả khoảng lặng bao trùm lên mọi người át hẳn không khí rần rần sôi nổi ban nãy. Nói đi cũng phải nói lại, việc này không thể trách Kim Anh được vì đó chỉ là phản xạ bình thường của một người ăn trúng thứ gì đó rất “tởm”. Phải nói là cực “kinh khủng’

Kim Anh cầm vội cốc nước trên bàn uống cạn, cô gườm gườm nhìn Trịnh Kim:


Old school Easter eggs.