Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324120

Bình chọn: 7.00/10/412 lượt.

m cười nói:

- Được rồi, chị cứ làm việc của mình đi. Để tôi lên gọi cô ấy.

Nói rồi Kim Ngân bước lên trên tầng hai, tới phòng của Hoàng Mai.

Mười năm trước, không dám để Hoàng Mai biết chuyện Vĩnh Khanh đã
chết, cô đành phải nói dối rằng anh đang đi công tác ở Mỹ. Đã chục năm
trôi qua, Hoàng Mai vẫn cứ ngu ngờ chờ đợi. Ngày ngày nói chuyện với tấm ảnh trên bàn một cách hạnh phúc. Thỉnh thoảng cô còn nở một nụ cười như cười với chính Vĩnh Khanh thật vậy.

Như thế cũng tốt! Kim Ngân nghĩ. Thà cứ để cho Hoàng Mai tự huyễn
hoặc một người ở bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy vượt qua những lúc khủng
hoảng, còn tốt hơn việc đưa cô ấy về hiện thực. Kim Ngân thấy Hoàng Mai
đã quá đau khổ rồi, cô không muốn Mai phải chấp nhận thêm một sự thật
đau lòng nữa.

Kim Ngân mở cửa ra gọi lớn:

- Hoàng Mai, cậu vẫn ngủ đ…Á!

Lời còn chưa nói hết, Kim Ngân đã vội hét lên đầy kinh hãi. Cô gần
như không bước nổi khi nhìn thấy Hoàng Mai đang nằm giữa một vũng máu.
Trên cổ tay của cô ấy vẫn còn lộ rõ một vết cắt sâu hoắm. Con dao dọc
giấy nằm ngay bên cạnh, trên lưỡi dao loang vệt máu đỏ tươi.

Nhìn khuôn mặt của Hoàng Mai trắng bệch vì mất máu, Kim Ngân sợ đến
nỗi cả trái tim như nổ tung. Chân tay luống cuống không biết phải làm
sao, đầu óc cô cũng dần trở nên trống rỗng.

Trong lúc ấy, ký ức kinh khủng mười năm trước lại hiện về.

“Ngân, kế hoạch mình bảo với cậu đó. Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?” Hương
Liên vẫn tô son đỏ như máu, ghé sát vào tai Kim Ngân thầm thì những lời
nói lạnh đến thấu xương.

Kim Ngân hoảng sợ hơi lùi lại. Vô tình cô va phải mỏm đá đằng sau.
Cảm thấy mỏm đá ấy như lưỡi dao lạnh lùng đang kề sau lưng mình. Bất
giác, cả người cô trở nên mềm nhũn như sắp mất đi sức lực. Cô liên tục
lắc đầu nói:

“Không, mình không thể làm chuyện ấy. Mình không thể hại Hoàng Mai.”

“Kim Ngân à, cậu ngốc quá! Bố cậu sẽ an toàn, Vĩnh Khanh sẽ về bên cậu. Một công đôi việc, chẳng lẽ cậu không muốn như vậy sao?”

“Không, mình không muốn!” – Kim Ngân hoảng loạn hét lên.

Ngay khi cô định xoay người chạy đi thì Hương Liên đã kịp nắm tay cô
lại, trừng mắt lên giáng cho một cái tát đau điếng. Cái tát ấy chính là
cái tát đã quyết định tất cả. Quyết định thay cả con người cô. Dù không
muốn, nhưng nỗi đau xót mà cái át ấy gây ra đã khiến cô không còn con
đường quay lại.

“Đồ hèn nhát này. Mình phải thức tỉnh cậu!” – Hương Liên nghiến răng
nói – “Mình cho cậu hai tiếng đồng hồ. Cậu nhất định phải phá đi cái
thai trong bụng của Hoàng Mai. Cậu hiểu chưa?”

“Nhưng…” Kim Ngân vừa ôm một bên má đã hằn năm ngón tay, miệng vừa
nói – “Cô ấy đang có con. Đứa con ấy là của Vĩnh Khanh. Mình không thể
làm như thế.”

Hương Liên nghe vậy liền nhếch môi cười như giễu. Cô ta tiến lại gần, đưa bàn tay nhợt nhạt lên phủi phủi vai áo của Kim Ngân. Đôi môi đỏ
chót khẽ mấp máy những lời nói thầm:

“Cậu vẫn chưa tin mình hả? Đứa con ấy là của anh Minh Duy. Còn chuyện của Vĩnh Khanh, cậu yên tâm đi, mình đã bố trí hết rồi. Mình sẽ bảo với Vĩnh Khanh là cậu và Hoàng Mai đi chơi ở gần con sông ấy, cậu chẳng may vấp phải một hòn đá và cũng vô tình theo lực của quán tính mà đẩy Hoảng Mai xuống sông. Mình thề, chuyện này chỉ có mình biết, cậu biết. Trời
đất cũng sẽ im lặng thôi. Yên tâm chứ?”

Kim Ngân không trả lời, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó bất an. Trong
lòng không ngừng rủa thầm anh em nhà Hương Liên. Những con người đen
tối, độc ác và không có tính người. Tại sao họ lại muốn làm vậy? Tại sao họ lại muốn hại Vĩnh Khanh và Hoàng Mai?

“Tại sao?” – Kim Ngân hỏi.

Hương Liên chỉ nhún vai.

“Bởi vì mình ghét cô ta. Bởi vì anh Minh Duy cũng ghét cô ta. Và bởi
vì…bố cậu vẫn còn nợ tiền anh tớ. Chẳng phải, cậu cũng rất yêu Vĩnh
Khanh hay sao?”

Một loạt những lý do được đưa ra. Lý do nào cũng đánh mạnh vào lý trí của Kim Ngân, khiến cho cô hoang mang theo từng lời nói của Hương Liên.

Kim Ngân không hề biết rằng, đó chỉ là một kế hoạch đầy hoàn hảo. Và mọi việc không hề đơn giản như cô vẫn nghĩ.

Lúc Kim Ngân đẩy Hoàng Mai xuống dòng sông thì cũng là lúc Vĩnh Khanh xuất hiện. Cô gần như chết điếng người. Ngay cả cánh tay vừa vươn ra
đẩy người bạn tốt của mình cũng chưa kịp thu lại. Đôi mắt chỉ biết nhìn
ngươi con trai kia bằng một sự sợ hãi và hối hận. Cả trái tim như run
lên rồi nứt toác ra thành từng mảnh. Máu đã rỉ một cách âm thầm, lặng
lẽ. Kim Ngân chỉ hận lúc đó không có đủ cam đảm để nhảy xuống dòng sông
đó.

Mà có nhảy xuống thì, liệu anh ta có cứu cô hay không?

Đó là một câu hỏi đã có câu trả lời. Chỉ là cô cố tình lờ nó đi mà thôi!

Kể từ lúc ấy Kim Ngân đã hiểu, hóa ra mình chỉ là một quân cờ không hơn không kém. Một quân tốt thí của Hương Liên.

Vĩnh Khanh đã đắc tội với Minh Duy, và anh ta muốn tất cả đều phải đau khổ.

Cô chỉ là một con rối “nhân tiện” để bọn họ giựt dây. Bởi nếu không phải vì bố cô nợ tiền Minh Duy