
kia còn chưa kịp nói gì thì Hoàng Mai đã
lao tới giáng một cái tát xuống khuôn mặt ngập tràn sự hoang mang của
Kim Ngân. Trông cô như người vừa bị ai đó cướp đi thứ quý giá nhất, rồi
cô nghiến răng nói:
- Kim Ngân, tại sao cậu lại làm như vậy với tôi?
Thiên Hoàng thấy Kim Ngân bị tát, theo bản năng, anh vội bật người
dậy rồi lao tới giữ chặt lấy bàn tay đang định vung lên một lần nữa của
Hoàng Mai. Sau đó anh trừng mắt quát:
- Dừng lại!
Hoàng Mai như người mất đi hoàn toàn lý trí. Cô như ngườ
i lâm vào cảnh tuyệt vọng không còn lối thoát. Như người bị rơi xuống
dòng sông và vùng vẫy giữa dòng nước đang không ngừng nuốt trọn lấy
mình. Cô liên tục lắc đầu như để tự đánh lừa bản thân rằng hiện thực
không phải thế này. Hiện thực là Vĩnh Khanh phải trở về bên cô.
Cuối cùng, như đã mất đi hoàn toàn lý trí, Hoàng Mai liền đẩy mạnh
Thiên Hoàng ra. Thiên Hoàng không nghĩ rằng Hoàng Mai lại dùng hết sức
bình sinh để làm điều đó, anh theo lực đẩy của cô ngã bật người ra sau.
Cùng lúc ấy, chiếc giá để chậu cây cảnh ở bên trên bị người anh va vào,
lập tức rơi xuống dưới.
Choang!
Cả chậu cảnh rơi trúng xuống đầu Thiên Hoàng, vỡ tan nát. Khoảng khắc các mảnh vỡ tách xa nhau, âm thang choang vang của chất liệu sứ phát
ra…như ký ức đã nằm ngủ quên bao nhiêu năm qua đột nhiên vỡ òa. Chúng
chạy qua tâm trí anh như một thước phim sống động, khiến con tim anh đập mạnh theo từng khoảnh khắc:
“Tôi tên là Vĩnh Khanh. Học lớp 6C khoa Kinh Tế.”
“Kim Ngân, cô ngốc quá. Không thi đỗ đại học thì sao phải tự tử chứ?
Năm sau thi lại cũng được. Tạm thời cứ học ở trường này đi đã.”
“Vĩnh Khanh, anh nắm tay em một lúc có được không?”
“Xin lỗi, Kim Ngân. Tôi không thể yêu cô. Người tôi cần là Hoàng Mai!”
“Vĩnh Khanh, anh là đồ tồi!”
…
…
“Vĩnh Khanh, chúng ta có con rồi.”
“Kim Ngân, tại sao cô lại muốn giết đứa con của tôi? Tại sao? Cô hận tôi đến mức đó ư?”
“Không phải em, không phải em muốn thế đâu…”
Được, nếu em đã muốn hận tôi thì cũng đừng trách tôi vô tình…Cả đời này, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho em.
Tại bệnh viện, một giờ sáng.
Kim Ngân, Hoàng Mai và Đức Trung ngồi bên giường bệnh. Người nằm trên đó không ai khác chính là Thiên Hoàng. Mà không, đó là Vĩnh Khanh!
Bác sĩ nói Vĩnh Khanh bị gián đoạn trí nhớ một thời gian dài, nhưng
không phải do chấn thương đầu. Anh không hoàn toàn quên đi tất cả mọi
việc, nhưng bản thân và toàn bộ ký ức xảy ra vào mười năm trước đã hoàn
toàn quên. Bác sĩ cho biết, có thể là trong quá trình phẫu thuật, anh bị tác động từ thuốc gây mê. Cũng có thể là do quá sốc khi gặp tai nạn
hoặc trước khi gặp tai nạn, anh đã gặp một chuyện gì đó có ảnh hưởng rất lớn tới bản thân và muốn quên đi nó…
Bác sĩ nói rất nhiều, nhưng Kim Ngân không có đủ sức để nghe hết. Cô
từ từ ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, cả khuôn mặt dần trở nên trắng bệch. Không phải là Vĩnh Khanh đã chết rồi ư? Tại sao bây giờ lại xuất hiện
trước mặt cô thế này?
Cô có một cơn ác mộng của riêng mình, cơn ác mộng ấy vẫn luôn ám ảnh
cô mỗi đêm. Trong cơn mơ đó, cô thấy Vĩnh Khanh tới tìm cô, thấy Hoàng
Mai khóc gọi tên cô, và thấy đứa con của họ cười với cô…Tất cả đều chân
thực tới nỗi khiến bản thân cô sợ hãi, hoang mang…Mười năm, cuối cùng
thì mười năm cũng đã qua đi. Và tất cả đều là do cô tự huyễn hoặc mà
thôi.
Vĩnh Khanh chưa chết. Anh vẫn sống. Chỉ là đoạn ký ức về mười năm
trước đã quên rồi! Nhưng ông trời thực muốn trêu ngươi, mười năm sau gặp lại…Mọi chuyện như đi đường vòng. Tất cả đều quay về thới điểm đó. Thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời của Kim Ngân.
Kim Ngân vẫn còn nhớ cảnh trước khi ngất đi, Vĩnh Khanh đã nhìn cô
bằng một ánh mắt rất lạnh lẽo. So với ánh mắt của Thiên Hoàng, thì ánh
mắt đó của anh còn lạnh hơn gấp nghìn lần.
Khi cô chạy tới xem vết thương trên đầu của Vĩnh Khanh thì anh đã đẩy cô ra và nói:
“Cô? Là cô à?”
Sự ngạc nhiên trong mắt anh khiến cô đau nhói, khiến cô không thể chịu nổi.
Kim Ngân cười khổ. Ông trời độc ác, thích đày đọa con người ta tới
bước đường cùng. Tại sao lại mang anh đến bên đời cô một lần nữa? Tại
sao ông ta vẫn không chịu buông tha cho cô? Nếu cuộc đời này là một sợi
dây thích trói người, thì cô đã xác định là mình không thể thoát khỏi
nó. Vậy hà cớ gì mà phải thít chặt cô đến vậy? Ông ta sợ cô sẽ chống cự
rồi chạy thoát hay sao?
Cô chỉ là một người con gái yếu đuối. Mười năm qua đã giết chết cô
trong nỗi dằn vặt…Và có lẽ mười năm sau nữa cô vẫn không thể thoát được
ra khỏi nó.
Hoàng Mai bước tới gần Kim Ngân, trên khuôn mặt cô biểu lộ sự phân vân. Cô đặt tay lên vai của bạn mình, sau đó an ủi:
- Không sao đâu, anh ấy sẽ không sao đâu!
Chuyện đi tới như ngày hôm nay chính Hoàng Mai cũng không ngờ được.
Nghe Kim Ngân kể lại cô mới thấy, bản thân thực ích kỷ biết bao. Mười
năm trước, đáng ra