80s toys - Atari. I still have
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324431

Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.

mở mắt ra. Nhìn Hoàng Mai bước tới gần, Vĩnh Khanh liền nhắm ngay mắt lại, rồi nói:

- Chuyện của chúng ta…Tôi nghĩ nên kết thúc đi thôi!

Hoàng Mai cảm thấy trong lòng như có một thứ dịch gì đó đau đớn chảy
ra. Vết thương xót tới nỗi cô suýt nữa thì ngã thụp xuống. Cũng may là
cô cố gắng bình tĩnh lại, để hộp cháo lên trên bàn rồi bước tới bên cạnh giường bệnh của anh, cô cười mà như mếu:

- Anh vừa mới tỉnh dậy. Mọi chuyện nên để sau này hãy nói.

Vĩnh Khanh cũng không trả lời thêm gì nữa, tựa như đã say ngủ. Không gian lại trở về vẻ im lặng vốn có.

Hoàng Mai bước vội vào trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Cô đưa tay lên che miệng, che đi cả tiếng khóc trong câm lặng của mình. Cơ thể
Hoàng Mai trượt dần xuống sau cánh cửa, như bao hy vọng vừa dấy lên bỗng như bị bàn tay của ông trời tàn nhẫn kéo xuống. Cô ngồi bệt xuống sàn,
cố gắng không để tiếng khóc của mình vang lên. Sự nén chịu đó khiến
tiếng nấc của cô như muốn chẹn lấy vòm họng và khí quản…Đau tới nỗi
không thể thở được.

Tại sao? Tại sao người thua cuộc lại vẫn là cô?

Tại sao? Tại sao đến tột cùng anh vẫn không yêu cô?

Tại sao lại như vậy?

Dẫu biết rằng bản thân là một con người ích kỷ. Mười năm trước cô vô
tình nhặt được trái tim anh, nhưng lại cố tình giấu nó thật sâu vào tận
đáy lòng. Tới khi có người đến lấy, cô như điên như dại chạy thật xa,
làm đủ mọi cách để giữ dịt nó như một đứa trẻ giữ đồ chơi của chính
mình. Và cuối cùng, trái tim ấy vẫn tự bay xa khỏi đời cô, nó sẽ không
bao giờ trở lại nữa.

Thứ gì là của cô thì mãi sẽ là của cô. Còn thứ gì không phải..Cô có
cố gắng tới mấy, chân thành tới mấy cũng không có cách nào biến nó thành của riêng mình được.

Trái tim của Vĩnh Khanh cũng thế. Nó vốn đã man tên Kim Ngân.

Trong lúc ấy, từ bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập phá. Hoàng Mai vội lau nước mắt rồi hốt hoảng chạy ra bên ngoài.

- Vĩnh Khanh, có chuyện gì vậy?

Hoàng Mai vừa hỏi vừa nhìn vào chiếc điện thoại đã bị Vĩnh Khanh đáp
xuống nề đất lạnh. Các linh kiện của máy rời rạc đến thảm hại. Nhưng đó
không phải là điều làm cô chú ý vào lúc này. Giờ đây, nhìn vào ánh mắt
của anh, trong lòng Hoàng Mai chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. Ánh mắt ấy
cô chưa từng nhìn thấy. Thậm chí, mười năm trước cũng chưa từng thấy
qua. Điều gì đã khiến Vĩnh Khanh phải tức giận như vậy?

Vĩnh Khanh không trả lời Hoàng Mai, anh nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đã bị mình đáp hỏng của mình. Giống như cảm giác của anh lúc này, vừa đau mà vừa tức giận, không biết phải làm sao để nguôi ngoai. Anh
chỉ cười lạnh rồi gằn ra từng tiếng:

- Nếu cô chạy được thì nên chạy cho xa vào một chút. Đừng để tôi gặp
được cô. Tới lúc ấy, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô đâu.



- Sao thế?

Thấy Kim Ngân vội ngắt điện thoại với vẻ sợ hãi, Đức Trung liền quay sang hỏi.

- Không có gì, đột nhiên em thấy trong người không được khỏe thôi. –
Kim Ngân lắc đầu, cố gượng cười để che giấu nỗi lo lắng trên khuôn mặt.

Dường như Đức Trung không tin vào câu trả lời này, anh liếc nhìn
chiếc điện thoại trong tay Ngân, cơ hồ hiểu ra phần nào vấn đề. Cuối
cùng, anh hỏi với vẻ dò xét:

- Ai vừa gọi cho em vậy?

- Là…

- Vĩnh Khanh à?

Kim Ngân bèn cúi đầu không trả lời. Cái cúi đầu của cô như là cái gật đầu trả lời cho câu hỏi của Đức Trung. Chỉ là…Sao cô thấy lòng hoang
mang như thế này. Nghe giọng của Vĩnh Khanh thì hình như là anh đang
muốn gặp cô. Muốn gặp cô để làm gì? Để dày vò cô sao? Không, cô không
thể để bản thân sa vào vũng lầy lần nữa. Cô đã trả giá suốt mười năm qua rồi, điều cô mong muốn nhất lúc này chính là…anh hãy tha cho cô.

Đức Trung thở dài:

- Tại sao lại cứ phải làm khổ nhau như vậy chứ?

Kim Ngân ngẩng mặt lên, gượng cười đáp:

- Em đi rồi thì sẽ không ai làm khổ ai được nữa đâu.

- Em tưởng mình có thể trốn được ư? Nếu còn duyên còn phận, cho dù có chạy xa tới tận chân trời góc bể thì em và Vĩnh Khanh vẫn có thể gặp
được nhau.

- Biết vậy…Nhưng em cũng không thể ở lại đó được nữa. Em…rất sợ!

Giọng của của Kim Ngân hoang mang dần, rồi lại nhỏ dần đi theo sự
hoang mang ấy. Đúng vậy, cô không thể ở lại nơi đó được nữa, Vĩnh Khanh
đã quay trở về, và cô sẽ là người phải ra đi.

Kim Ngân còn nhớ rõ, ngày anh xách vali đứng một mình ở sân bay, cô
thấy anh cô độc đến nhường nào. Cả sân bay đông người là vậy, thế mà cô
chỉ thấy một mình anh. Cả thế giới này tuy đã quay lưng lại với cô,
nhưng trong thế giới của anh, cô cũng chỉ nhìn thấy mình anh trong đó.
Lúc ấy Kim Ngân cô đã biết, giữa cô và anh sẽ không bao giờ có thứ gì
gọi là hạnh phúc. Nếu có yêu thì cũng là chia ly, nếu không yêu thì cũng là hận thù…

Vận mệnh vốn không cho cô và Vĩnh Khanh có nửa phần cơ hội ở bên nhau.

Mất hai tiếng để sang tới thành phố H. Đức Trung có dừng lại bên
đường mua ít hoa quả làm quà cho bố mẹ Kim Ngân. Nhìn Đ