Sao Song Ngư

Sao Song Ngư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323324

Bình chọn: 10.00/10/332 lượt.

i cảm thấy không gian nhỏ hẹp, vẫn luôn cảm thấy người bên cạnh rất chướng mắt.

“Cậu thích chị tôi phải không?”

Thiếu gia hé miệng lại chẳng biết nói gì.

Gia Dịch liếc anh một cái, cười lớn nói: “Làm ơn đi! Cậu cũng không cần biểu hiện rõ ràng như thế chứ.”

“Cậu, cậu đừng nói lung tung, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ để Spring biết còn tưởng tôi thật sự…” Anh bối rối giải thích.

Nhưng Tăng Gia Dịch cứ ép hỏi: “Nói thế cậu không thích chị tôi?”

“…Con người cô ấy vừa hung dữ lại không dịu dàng, diện mạo bình thường, dáng người càng bình thường hơn, nhìn thế nào cũng không phải loại tôi thích…” Không biết vì sao giọng anh càng nói càng nhỏ.

“Vậy rốt cuộc cậu có thích hay không?” Gia Dịch nhìn anh chăm chăm.

“Tôi…” Anh chưa bao giờ biết nói dối.

Gia Dịch cười vui vẻ, không giống như đang cười nhạo anh chút nào, còn ôm bờ vai anh: “Gặp được tôi coi như cậu may mắn, tôi đến chính là giúp cậu đấy.”

“?”

“Tôi đến giúp chị tôi quen bạn trai mới. Học kỳ này tôi thực tập ngoài trường nên lén đến Thượng Hải.”

“…”

“Tuy rằng hai tiếng trước là lần đầu tôi gặp cậu, nhưng lấy kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm của tôi để xem, cậu đã yêu chị tôi đến hết thuốc chữa rồi.”

“Cậu nói bậy bạ gì đó…”

Thiếu gia mạnh miệng cãi lại.

Gia Dịch nhướng mày nhìn anh.

“Trừ phi cô ấy trở thành 33, 23, 35.” Thiếu gia lại bỏ thêm một câu.

“Cái này e rằng rất khó.” Gia Dịch dường như thật sự đang suy nghĩ đến khả năng anh nói tới.

“Đồ ngốc. Ngủ đi.” Anh xoay người đắp chăn, không để ý tới Gia Dịch.

Gia Dịch nhún vai, tiếp tục chơi game.

Từ sau khi Gia Dịch tới đây, thiếu gia đếm số lần mình nói chuyện với Gia Hòa trong một tuần cộng lại chỉ có 45 câu, bởi vì phần lớn thời gian của cô đều bị em trai chiếm lấy. Cô luôn vui vẻ cùng cậu đi dạo phố, đi ăn cơm, đi tham quan, Tăng Gia Dịch còn như ruồi bọ cả ngày dính cạnh người cô, đuổi cũng chẳng đi.

Lúc này anh lại mong đợi có thể bắt đầu công việc mới, như vậy tâm tư của cô sẽ trở lại chỗ anh. Trước đây anh chưa bao giờ thử nghĩ có một ngày tâm tư của cô sẽ bay sang chỗ khác, anh cũng chưa bao giờ biết hoá ra cảm giác này khiến người ta chán nản như thế. Anh luôn cho rằng mọi việc cô sắp xếp cho anh đều là nên làm, là thiên kinh địa nghĩa.

Nhưng rốt cuộc anh đã biết mình đoán sai rồi. Anh cảm thấy sợ hãi, địa vị của mình trong lòng cô không cao như anh tưởng tượng, ít nhất không bằng em trai cô.

Từng chút một, cô đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, nhưng bản thân anh chưa bao giờ biết.

Anh khó chịu, anh muốn trong mắt cô chỉ có anh, muốn cô chăm sóc sắp xếp tất cả cho anh, muốn cô thản nhiên trách cứ anh sau đó nói đây là vì tốt cho anh, anh hy vọng trước khi mình lìa đời cô luôn ở bên anh.

Đêm dài tĩnh lặng, anh bực bội ngồi trên giường hút thuốc. Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách, mùa thu tới rồi, ban đêm có chút lạnh. Bên cạnh là Tăng Gia Dịch đã ngủ say, hình như cậu luôn có thể nằm xuống là ngủ ngay, điều này chứng mình cậu là một nhân vật suy nghĩ đơn giản.

“Sao còn chưa ngủ?” Bỗng nhiên, âm thanh của Gia Hòa nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tối đen tĩnh lặng.

Anh kinh ngạc nhìn về phía cô.

Cô khẽ khàng đẩy cửa vào: “Tôi đến xem Gia Dịch có đá chăn không.”

Nghe cô nói thế tự nhiên như vậy dịu dàng như vậy, lửa giận tích luỹ cả tuần của anh thật giống như một cây diêm đốt sáng trong căn phòng tràn ngập khí ga, phút chốc bộc phát ra.

“Sao cô chưa từng xem qua tôi có đá chăn hay không?! Cô chỉ biết cậu ta! Sao cô không nghĩ tới cảm giác của tôi thế nào! Em trai cô ở đây tôi đã đủ phiền toái, cô còn đến phiền tôi! Tôi không muốn thấy cô, cô xéo đi cho tôi!”

Anh quả thực gào thét, ngay cả bản thân anh cũng giật mình rốt cuộc phát điên gì thế. Cuối cùng anh chỉ có thể chán nản kết luận, bởi vì cảm xúc bực dọc của mấy ngày nay gom góp lại đến giờ.

Gia Dịch vốn đang ngủ say cũng bị tiếng la hét thình lình của anh đánh thức, cậu bật đèn, còn buồn ngủ nhìn hai người kia, không biết xảy ra chuyện gì.

Cũng vì ánh đèn sáng lên, anh mới nhìn thấy vẻ hoảng sợ và nước mắt ẩn nhẫn dưới đáy mắt của cô.

“Tôi xin lỗi…bởi vì Gia Dịch hay đá chăn…” Âm thanh của cô hơi run run, “Trước kia có một tối tôi qua nhìn anh một lần, sau đó phát hiện anh không đá chăn… Cho nên không qua nhìn nữa…”

Nói xong cô lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.

Anh ảo não lấy tay kéo tóc mình, thất bại gầm nhẹ một tiếng. Anh bỗng nhiên căm ghét bản thân, anh rõ ràng biết cô lặng lẽ quan tâm anh, lời nói tổn thương vẫn không suy nghĩ mà thốt ra.

Anh chợt đứng dậy đuổi theo, nhưng chào đón anh là cánh cửa phòng cô đóng chặt.

Anh đứng ở cửa không biết nói gì, anh chưa bao giờ dỗ dành con gái, không biết nên xin lỗi thế nào, cũng không biết làm sao mở miệng bảo cô tha thứ cho mình, anh không biết.


Polaroid