XtGem Forum catalog
Sao Song Ngư

Sao Song Ngư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323333

Bình chọn: 7.00/10/333 lượt.

“What?” Cô ta hỏi.

“Tôi…không tìm thấy Spring.”

Michelle bỗng nhiên có xung động muốn cười to, tuy rằng cô ta không biết sự việc đầu đuôi thế nào, nhưng có lẽ đã đọc ra tình hình từ vẻ mặt của anh.

“Anh có biết cô ấy có thể ở chỗ nào không?”

Anh lắc đầu.

“Vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, cô ấy sẽ trở về.”

“Nhưng tôi rất lo lắng, bây giờ khuya rồi.”

“Nghe đây,” cô ta ra vẻ giảng đạo lý, “Anh quen thân cô ấy hơn tôi, nếu ngay cả anh cũng chẳng có biện pháp tìm được cô ấy thì tôi càng không có khả năng đó. Nếu anh là người gây ra chuyện thì chính anh nghĩ cách giải quyết. Xin lỗi luôn là cách tốt.”

“Tôi đương nhiên biết.” Thiếu gia quật cường nói, “Nhưng cô ấy là một cô gái, ở bên ngoài khuya như vậy nếu gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ.”

“Vậy anh muốn tôi làm gì?”

“…Cô ấy không chịu nhận điện thoại của tôi, phiền cô gọi điện cho cô ấy, giúp tôi khuyên cô ấy trở về.”

Đây là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép với cô ta, Michelle cảm thấy thoả nguyện. Tuy rằng trong lòng đắc ý, nhưng cô ta vẫn không để lộ nét mặt mà gật đầu, sau đó dùng di động của mình gọi đi.

“A lô.” Vang lên bảy tám tiếng Gia Hòa mới nhận máy.

“Bây giờ là chín giờ tối, cho dù có tức giận muốn nôn thì hãy để lại cho ngày mai đi.” Michelle đi thẳng vào vấn đề nói.

Gia Hòa cười khổ một tiếng: “Tôi sắp về rồi.”

“Ừm, nhưng đừng để gương mặt hoà nhã cho thằng nhóc kia xem.” Nói xong cô ta trừng anh một cái rồi cúp máy.

“Cô ấy đang trên đường về, anh lên nhà đi.”

Anh gật đầu, lúc gần đi không được tự nhiên mà nói tiếng “Cám ơn”.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên thiếu gia biết cảm giác chờ cửa.

Buổi trưa khi gặp Selina ở sân bay anh đã có linh cảm không tốt, nhưng anh không dự đoán được Spring sẽ tức giận như vậy. Theo cái nhìn của anh, đó chỉ là giúp một người bạn, hơn nữa cũng không có tổn thất gì với mình. Nhưng nếu khiến cô tức giận, có lẽ cái này coi như là tổn thất.

Bỗng nhiên nắm cửa di chuyển, Gia Hòa nhẹ nhàng mở cửa vào, trong bóng đêm cô sờ soạng muốn bật đèn, nhìn thấy sofa có người, tay cô bỗng nhiên dừng lại.

“Anh ở đây sao không bật đèn.” Âm thanh của cô khàn khàn, nghe ra rất mệt mỏi.

Thiếu gia không muốn nói với cô, bởi vì anh sợ nhìn thấy chính mình lo lắng bên trong tấm gương, anh như thế, ngay cả chính anh cũng thấy rất xa lạ.

“Nếu anh không dùng toilet, tôi muốn đi tắm.” Không nhận được câu trả lời của anh, Gia Hòa ngược lại như là thở phào nhẹ nhõm.

“Spring…” Anh từ sofa đứng lên.

“…” Cô dừng bước, muốn nghe anh nói gì.

“Tôi xin lỗi.”

“…”

“…”

“Vì sao anh phải xin lỗi?” Âm thanh của cô rất bình tĩnh.

“Bởi vì…tôi biết cô giận.”

“Vì sao tôi giận?”

“…Cô trách tôi lừa cô.” Âm thanh trầm thấp của anh trong bóng đêm vọng lại trong phòng khách

“…” Gia Hòa cười khổ một chút, “Tôi càng trách anh không quý trọng bản thân.”

“…” Thiếu gia ngẩng đầu nhìn cô.

Dưới ánh trăng, anh chỉ nhìn thấy hai mắt trong suốt của cô, bỗng nhiên bị cô cảm động sâu sắc.

Buổi chiều về nhà, một mình anh nằm trên giường suy nghĩ chuyện hồi trưa, anh biết Gia Hòa nhất định tức giận, trách anh lừa cô. Khi ấy, cô vì anh buôn ba khắp nơi, thậm chí đi cầu xin ba của Selina, anh đều biết cả.

Nhưng hoá ra cô càng trách anh không quý trọng thanh danh của chính mình, không quý trọng những thứ vất vả lắm mới có được…

Nếu muốn tìm một người quan tâm anh nhất trên thế giới này, anh nghĩ ngoài Spring ra thì không còn ai khác. Giờ khắc này, anh cảm thấy rất thoả mãn, kỳ thật những năm gần đây, tâm nguyện duy nhất của anh cũng là muốn tìm một người thật lòng quan tâm đến anh.

“Đã khuya rồi, ngủ đi. Tôi biết trưa nay anh không đến studio. Tôi đã gọi điện nói với Tony, anh ta đồng ý để chúng ta ngày mốt đi thử quay lần nữa.” Cô dường như biết anh hiểu rõ mọi trách cứ của cô, vì thế cô định chấm dứt cuộc “chiến tranh” ngoài ý muốn này.

Thiếu gia ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay vòng qua người cô vững chắc mà mạnh mẽ.

“Anh…làm gì.” Gia Hòa lấy làm kinh hãi.

Anh không trả lời, bỗng nhiên xoay người cô qua, rồi cúi đầu hôn cô.

Cô kinh ngạc, mặc anh hôn vài giây, sau đó mới tỉnh táo bắt đầu giãy dụa. Nhưng cô càng giãy, cánh tay anh ôm eo cô càng siết chặt hơn. Cuối cùng một tay anh giữ chặt gáy cô, khiến cô không thể động đậy.

Trong đầu Gia Hòa quả thực nổ tung, cô không thể tin thiếu gia sẽ làm như thế với cô. Nhưng trong vài giây suy nghĩ trăm triệu lần, cô thật không nghĩ ra rốt cuộc vì sao anh muốn làm như vậy. Đột nhiên anh vói đầu lưỡi vào trong miệng cô, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu phát run khi đầu lưỡi cô chạm vào anh, cô hơi sợ hãi.

Lúc cô sắp ngạt thở, không biết sức lực từ đâu tới khiến cô đẩy anh ra.

Cả phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của bọn họ. Gia