
g ba năm nay, cô luôn đóng vai diễn độc lập và kiên cường, dường như đã quên cảm giác được người khác yêu thương.
Mũi Gia Hòa cay cay, nước mắt đảo quanh viền mắt.
“Sao thế?” Trần Kiện Phong hoảng sợ, sau đó chần chừ hỏi, “Cậu ổn chứ?”
Cô lắc đầu.
Anh ta thở dài, nhẹ nhàng ôm cô: “Cậu xem, cậu đã trở về, cậu muốn tôi tin Chung Linh cũng sẽ trở về. Cậu phải phấn chấn lên, đến lúc đó ba chúng ta lại đi trượt băng được không?”
Gia Hòa nín khóc mỉm cười: “Ai muốn làm bóng đèn chứ.”
Anh ta cũng cười. Ai nói giữa nam nữ không có tình bạn? Giữa bọn họ từ trước đến nay không liên quan tới tình yêu nam nữ, tất cả sự quan tâm đều là chân thành nhất. Có lẽ từ lúc ban đầu quen biết nhau, bọn họ đã coi nhau như anh em, thực ra đây cũng là một loại duyên phận.
“Này!” Phía sau bọn họ bỗng nhiên vang lên một âm thanh lạnh lùng, “Anh là ai?”
Gia Hòa lấy làm kinh hãi, quả nhiên là thiếu gia.
“Thiếu gia…” Gia Hòa nhìn anh, không biết nên nói gì, đèn đường chiếu rọi xuống, vẻ mặt anh vô cùng đáng sợ.
“Anh ta là ai?!” Anh tức giận hỏi. Anh chỉ xuống dưới lầu mua đồ ăn một lúc, khi trở về lại chẳng thấy cô đâu.
Ban đầu anh ngồi đợi ở phòng khách, cho đến lúc không còn kiên nhẫn anh xuống lầu đi dạo xung quanh, không ngờ nhìn thấy cô và một người đàn ông vừa nói vừa cười cùng nhau trở về.
“Trần…Trần Kiện Phong.” Cô hơi lúng túng.
“Tôi lo anh ta tên gì chứ! Tôi hỏi em anh ta là ai!” Cô càng bối rối thì anh càng tức giận, quả thực vô cùng tức giận.
“Này, cậu lịch sự một chút.” Trần Kiện Phong ở bên cạnh có lẽ đoán được quan hệ của bọn họ.
“Anh im miệng!” Thiếu gia lạnh lùng liếc xéo anh ta.
Trần Kiện Phong bị khẩu khí của anh chọc giận, dựa vào kinh nghiệm của anh ta, anh ta đã khẳng định 100% anh chàng trước mắt rất khó hoà hợp.
“Kiện Phong,” Gia Hòa giữ chặt anh ta, “Hôm nay khuya rồi, cậu về trước được không, ngày mai tôi gọi điện cho cậu.”
Anh ta nhíu mày nhìn chăm chăm vào mắt cô, nhưng anh ta không nhìn thấy sợ hãi, chỉ có một tia lo lắng, vì thế anh ta yên lòng, cho cô một nụ cười thông cảm: “Được rồi, có việc gọi cho tôi.”
“Cám ơn.” Cô cảm kích mỉm cười với anh ta.
Trước khi đi anh ta trừng mắt liếc thiếu gia một cái, giống như đang cảnh cáo anh đừng làm càn.
Nhìn thấy bóng dáng Trần Kiện Phong rời đi, Gia Hòa thầm thở dài. Cô chậm rãi xoay người, thiếu gia giận dữ nhìn cô, cô chưa từng thấy anh giận như vậy.
“Anh ấy là bạn học hồi trung học của tôi.” Cô giải thích, “Lúc nãy vừa gặp nhau ở trường.”
“Hừ,” anh lạnh lùng tức giận nói, “Vừa mới gặp mà anh ta có thể ôm em? Chả trách em chịu theo tôi lên giường, chúng ta quen nhau ba năm ——”
Lời còn chưa dứt, Gia Hòa đã cho anh một bạt tai.
Anh sững sờ một lúc, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy cô tràn nước mắt.
“….” Anh hé miệng muốn nói nhưng không biết nói thế nào, anh muốn xin lỗi, nhưng cảm thấy một câu xin lỗi cũng không thể khiến cô tha thứ cho mình.
“Chúng ta…” Cô cầm giữ nước mắt giọng nói bình tĩnh, “Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi chưa từng lên giường với anh, tôi coi anh chưa nói những lời này… Anh đừng coi tôi thấp hèn như vậy!”
Nói xong lời cuối cùng, cô bỗng nhiên hét lên, sau đó không quay đầu mà chạy về nhà.
Thiếu gia ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu không hề động đậy.
Trong nháy mắt, anh như phát điên mà dùng nắm đấm nện vào tường, cho dù chảy máu cũng không có cảm giác.
Mười một giờ, thiếu gia chậm rãi đi lên bậc thang, các đốt ngón tay trên bàn tay đều lốm đốm vết máu, nhưng anh chẳng thấy đau chút nào.
Mở cửa ra, Gia Hòa lại ngồi trên sofa phòng khách.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp: “Muộn thế này mới về.”
Khẩu khí nói chuyện của cô dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Spring…” Anh nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng quyết tâm cho dù cô không thèm nhìn anh, đánh anh mắng anh cũng được, anh vẫn muốn cô tha thứ. Nhưng mà phản ứng của cô thế này anh thật không biết làm sao.
“Bữa ăn khuya này, thích thì ăn, không thích thì bỏ đi.” Cô từ phòng bếp mang ra một phần ma lạt năng.
“Em tha thứ cho tôi được không.” Anh cau mày.
“Đã khuya tôi đi ngủ trước, tôi tắm rồi anh dùng phòng tắm đi, khăn tắm ở ban công.” Cô không để ý đến anh, nói xong thì trở về phòng đóng cửa lại.
“Spring!” Thiếu gia phóng qua giữ chặt cánh cửa sắp khép lại, nhưng bởi vì Gia Hòa dùng sức quá mạnh nên tay anh bị kẹp lại. Cánh cửa kẹp mạnh vết thương trên bàn tay, khiến anh đau đớn hét to một tiếng.
Gia Hòa vội vàng mở cửa.
Cô kéo tay anh qua, nhìn kỹ vết máu trên các đốt ngón tay, cô hoảng sợ hỏi: “Sao lại chảy máu thế này!”
“Là vừa rồi tự tôi…” Anh đau đến không nói ra lời.
Cô thất bại đau lòng trừng mắt nhìn anh, cuối cùng đành phải đầu hàng đến phòng bếp lấy thuốc nước và băng vải