Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210460

Bình chọn: 9.00/10/1046 lượt.

h.

Cô nhíu mày, vòng qua bàn làm việc của anh, anh đẩy cô ngồi xuống ghế, sau đó chỉ cô nhìn vào màn hình PC.

Thừa Tuyết không hiểu ý đính của anh nhưng vẫn làm theo.

"Nhị thiếu."

Bên trong màn hình là gương mặt của Nin, nói chuyện với anh thông qua máy tính.

-Sao rồi?-Trình Ngụy đứng phía sau cô, hỏi Nin

"Đã bàn giao thành công, từ bây giờ Mỹ Ảnh là công ty con của chúng ta."

Thừa Tuyết bất ngờ khi nghe Nin báo cáo, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trình Ngụy, chỉ thấy nụ cười hài lòng của anh.

-Tốt lắm. Mọi tài liệu về Mỹ Ảnh lập tức gửi qua cho tôi.

"Vâng."

Màn hình bụp một tiếng thì đã tối đen, Trình Ngụy đưa tay di chuyển con chuột, click vào một tệp được Nin gửi qua.

Ngay lập tức, những nội dung liên quan đến Mỹ Ảnh, những hợp đồng của Mỹ Ảnh đều hiện lên trên màn hình.

-Mỹ Ảnh chuẩn bị kiện em vì đưa cho họ kịch bản của Gia Cát, em định thế nào đây?-Trình Ngụy hơi nâng môi, cúi đầu xuống nhìn cô

-Anh muốn sao đây?

Cô không nghĩ anh chỉ muốn cho cô biết anh đã thu mua Mỹ Ảnh, chắc chắn có mục đích khác.

-Điều tôi muốn rất đơn giản.

-Là gì?

Anh cho cô biết Mỹ Ảnh bây giờ là của anh thì dám chắc anh muốn nhắc cô rằng vụ hợp đồng Mỹ Ảnh với Khởi Lạc lần này Mỹ Ảnh có kiện hay không là anh quyết định.

Thấy anh im lặng không nói, trong lòng cô suy đoán ra gì đó.

-Anh là nhắm vào Nhậm Tử Phàm?

-Đúng vậy. Tôi từng nói với em, tôi và Nhậm Tử Phàm không thể cùng tồn tại trong cùng một nơi.-Trình Ngụy thay đổi thái độ 180° cứ như biến thành người khác băng lãnh nói

-Tôi thật không hiểu nổi hai người.

-Không có gì khó hiểu cả. Là sinh tồn tồn tại trong bản tính con người thôi.

-Dù thế nào đi nữa tôi cũng không phản bội anh ấy. Anh ấy là người cứu tôi, là người cho tôi cảm giác an toàn và có thể tin tưởng nhất.

Giọng nói cô đầy kiên định không gì có thể lung lay.

-Em nghĩ anh ta đơn giản như em nghĩ sao?

-Anh ấy dù thế nào cũng không làm tôi tổn thương. Tôi tin anh ấy. Thật ngại quá, tôi phải đi rồi.

Thừa Tuyết đẩy ghế đứng lên không nói nhiều liền rời đi.

-Cô bé ngốc, em tưởng em đang hạnh phúc sao? Mọi chuyện chỉ đang bắt đầu thôi.

.

Tin tức Mỹ Ảnh đã trở thành chi nhánh của Lạc Thanh nhanh chóng truyền đến tai của Nhậm Tử Phàm. Ánh mắt xanh lam híp lại, hiện lên tia u ám.

-Kim Mễ, nói cho Mặc Phong biết không cần điều tra nữa.

-Vì sao vậy? Nếu như vậy thì phải bắt Tô Thừa Tuyết bồi thường hết rồi.-Kim Mễ có vài phần không hiểu

-Có điều tra tiếp hay không thì cũng vậy thôi. Nhị thiếu đã can thiệp vào chúng ta sẽ gặp rắc rối hơn.-Nhậm Tử Phàm xoa xoa mi tâm nói

-Vậy thì nên...

-Cứ tạm thời gác chuyện đó qua một bên. Đặt ngay cho tôi vé bay sang Úc, tôi phải đi bàn chuyện với bên tập đoàn Sii-Sey (SS).

-Vâng.

Kim Mễ không dám chậm trễ liền nhanh chân làm việc anh giao.

.

Tối đến, Thửa Tuyết nhìn đồng hồ đã là bảy giờ ba mươi, ánh mắt xinh đẹp hiện lên sự buồn bả.

Vì sao đến giờ này anh vẫn chưa đến?

Ngồi đợi một lát chốc chốc lại nhìn ra cửa, tay chống cằm cúi mặt thấy mắt ươn ướt.

Cô bỏ công sức tâm trí ra để làm bữa ăn này anh lại hai lần không xem trọng lại quên mất.

Đợi thêm một lát vậy mà đã đợi đến hai giờ đồng hồ, thức ăn đã nguội lạnh từ lâu, giống như lòng cô lúc này.

Nhìn đồng hồ điểm đúng chín giờ, nở nụ cười chua xót. Anh cứ thế bắt cô đợi hai ngày liên tục.

-Tâm Nhi, đem dẹp hết đi.

Thừa Tuyết đứng lên, một mình bỏ lên phòng.

Tâm Nhi nhìn cô buồn bả như vậy, không đành lòng liền chạy ta phòng khách lấy điện thoại gọi cho Nhậm Tử Phàm.



Thừa Tuyết ngồi nửa người trên giường tay cầm quyển sách đọc. Nhưng mà dù thế nào cũng không tập trung được.

Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Thừa Tuyết liếc mắt qua màn hình đang nhấp nháy đèn, ánh mắt nhanh chóng rũ xuống.

Mãi một lúc sau Thừa Tuyết mới cầm máy lên nghe.

Cô bắt máy nhưng không trả lời vội đợi người bên kia lên tiếng.

Người bên kia vẫn giữ thói quen cũ không chịu mở miệng trước.

Chừng vài phút giây sau Thừa Tuyết không còn kiên nhẫn liền nói: "Nếu như anh không có gì để nói vậy thì tôi cúp máy đây."

[...Tôi hiện đang ở Úc. Một tuần sau tôi sẽ về...'>

Anh nói như vậy là muốn giài thích cho cô việc anh không thể đến ăn tối sao? Nhưng mà nếu như vậy thì anh phải điện thoại báo trước cho cô biết một tiếng, lại bắt cô đợi hai tiếng đồng hồ.

-Vậy thì sao?-trả lời một cách thờ ơ như chẳng quan tâm đến

[...Hôm nay tôi quên mất bữa cơm, khi nào về tôi sẽ mua quà cho em...'>

Anh biết cô giận dỗi nên dỗ ngọt.

-Cảm ơn nhưng mà không cần thiết.

Một bữa cơm anh còn không thể giữ được lời hứa, thì cô trông mong gì ở lời nói của an


XtGem Forum catalog