
khỏe làm sao tốt?-Hướng Luật quở trách
-Em... thôi được, anh cứ như ông cụ non vậy.
Thừa Tuyết biết cho dù mình có từ chối thì thể nào Hướng Luật cũng sẽ lôi cổ cô đi cho bằng được nếu không anh chắc chắn nói đến sáng cho cô nghe.
-Như vậy mới được. Em ra ngoài đứng đợi anh, anh đi lấy xe.
Hướng Luật ánh mắt trìu mến, sau khi căn dặn cô xong thì lấy chìa khóa xe ra đi vào bãi đỗ xe lấy xe.
Nhà hàng Victoria sang trọng nằm ở nơi sầm uất của thành phố, trời cũng đã sập tối, mảng rời đen bao phủ lên thành phố, ánh đèn rực rỡ thắp sáng lên, vô cùng hoa lệ.
Nhà hàng với nhiều tầng, mỗi tầng trang bày một phong cách riêng, Thừa Tuyết và Hướng Luật chọn tầng cao nhất, bởi vì tầng cao nhất thuận lợi cho việc nhìn ngắm cảnh thành phố và bầu trời đêm đầy sao.
Thừa Tuyết cùng Hướng Luật ngồi ở một bàn vuông trải khăn màu trắng ngà, trên bàn đặt hai chiếc ly cổ cao bằng thủy tinh và chai rượu Pháp, một bình hoa bằng thủy tinh cắm một cành hoa hồng đỏ rực, một bên là một giá đỡ ba cây đèn cầy sáp trắng thắp ngọn lửa sáng bừng.
Thừa Tuyết giở menu ra xem, Victoria là nhà hàng cao cấp nhất thành phố là thuộc sở hữu của Khởi Lạc, lúc đến đây Thừa Tuyết đã không đồng ý nhưng vì không muốn Hướng Luật phải lại đổi địa điểm nên đành miễn cưỡng vào đây ăn.
-Em ăn gì?-Hướng Luật đặt menu xuống bàn hỏi Thừa Tuyết
Món rẻ nhất cũng là 100 nghìn đồng, Thừa Tuyết chẳng qua là một biên kịch viên nhỏ nhoi, chi ra số tiền lớn như vậy để thỏa mãn cơn đói thà cô ra vỉa hè kêu một tô hoành thánh ăn còn có lí.
-Salad rau củ đi.
Thừa Tuyết nói xong thì cúi mặt nhăn lại, Salad là món rẻ nhất duy lại đến một trăm nghìn, thật là biết cách cắt cổ người mà.
Salad này e là cô vào siêu thị mua về làm còn ngon hơn.
-Gà nướng lu, hải sản nấu nấm với dĩa cơm rang thập cẩm.
Hướng Luật nở nụ cười nho nhã với nữ phục vụ, sau đó hai tay đặt lên bàn đan vào nhau. Buồn cười nhìn Thừa Tuyết.
-Em nhắm ăn salad không chứ?-Hướng Luật như cố ý hỏi
-Ừm.-Thừa Tuyết đáp nhẹ, khẽ gật đầu
-Không muốn ăn cùng anh sao? Dù sao những món anh vừa mới kêu một mình cũng không ăn hết được.-Hướng Luật nhún vai
Thừa Tuyết hơi ngẩng đầu lên, rồi nhanh chóng gục xuống lại, mất mặt quá đi.
-Có ăn cùng anh không?-Hướng Luật hỏi lại
Lúc đầu Thừa Tuyết lắc đầu nhưng chưa đầy năm giây đã gật đầu. Anh đã có hảo ý mời cô ăn, vẫn là không nên từ chối.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, Hướng Luật ăn rất tao nhã, còn Thừa Tuyết không tao nhã nhưng cũng không khiếm nhã. Lâu lâu vì không quen dùng quen nĩa có vài âm thanh do dao nĩa chạm vào dĩa vang lên làm mọi người đôi chút chú ý.
Cô ăn cũng không phải quá mức khiếm nhã, là ăn theo kiểu thoải mái nhất.
Cách đó ba chiếc bàn, nam nhân ngồi ngay cửa sổ, ánh mắt xanh lam dán chặt ra ngoài ô cửa sổ lớn sát sàn trong suốt kia, tâm tư khéo léo che giấu không dễ nắm bắt.
Trên bàn đã trải đầy thức ăn, mà vẫn chưa được đụng đến, tô canh gà cũng đã không còn tỏa mùi nghi ngút với ngụm khói nóng hổi bay ra, chứng tỏ đã bưng ra lâu và nguội đi mất.
Nhậm Tử Phàm tâm tư như lặng đi, nhìn màn đêm trước mặt, lại nhớ đến cái ngày ấy.
"Chúc mừng, cuối cùng cậu cũng tốt nghiệp, có thể trở thành một người có ích giúp mọi người."
"Con trai, con nhất định phải sống... phải đòi lại công bằng cho cha mẹ, tuyệt đối không được vào con đường phạm pháp, hãy bước đi trên con đường được mọi người chào đón."
"Tôi thật không tin, cậu lại đi vào con đường tội phạm này, cha cậu mà biết ông ấy sẽ không thể nhắm mắt."
Hai tay Nhậm Tử Phàm nắm lại thành quyền, ánh mắt giăng đầy tơ máu. Năm đó, đáng lẽ anh đã thực hiện được mơ ước của bản thân, tất cả đã sắp đạt được nhưng chỉ trong một đêm đã bị hủy hoại mất.
Dồn vào đường cùng, con người ta sẽ trỗi dậy mạnh mẽ mà chiến đấu.
"Tôi không có quyền chọn lựa. Luật pháp? Tôi khinh thường nó. Cái gì mà công bằng, cái gì mà bằng chứng? Tôi chính là bằng chứng, các người không giúp tôi, tôi tự mình làm lấy. Nhậm Tử Phàm tôi, chính thức trở thành kẻ thù của pháp luật, của cảnh sát các người."
Ngày đó anh đã dám nói ra cậu này, hôm nay không hối hận. Với anh mà nói, luật pháp chỉ dành cho những kẻ có nhiều tiền, không tiền không địa vị sẽ bị xã hội hắt hủi, pháp luật chỉ tin vào bằng chứng nhưng thế giới ngầm thì không, chỉ cần có lí do có thể quản mạng sống con người.
Nhậm Tử Phàm anh chính là người nắm giữ sinh mạng con người trong cái thế giới ngầm này.