
n cũng bị đứng tim mà chết.
-Đi, nhà hàng đãi thức ăn sáng bằng tôm hùm, có hứng thú không?-anh câu vai cô đi ra cửa
-Tất nhiên... có.
Cho dù cô không muốn cũng phải cười nói có thôi.
Tầng hai của khách sạn Sunrise là nhà hàng với quy mô rộng lớn, ở giữa là chiếc bàn hình chữ nhật dài kiểu băng chuyền xung quanh là những chiếc bàn tròn phủ tấm trải đỏ.
-Ngồi ở đó đi.
Thừa Tuyết chỉ vào bàn băng chuyền rồi chạy đến ngồi vào ghế. Nhậm Tử Phàm không có ý kiến ngồi vào theo.
-Oa, tôm hùm to thật.
Trên băng chuyền di chuyển những dĩa thức ăn khác nhau, mà đặc sản hôm nay chính là món ăn chế biến từ tôm hùm.
Cô cầm lấy dĩa tôm hùng nướng đặt xuống bàn, lấy khăn sạch nhét vào cổ.
-Ngay cả cái này cũng không biết.
Anh thấy cô nãy giờ vật lộn với chiếc khăn liền tốt bụng giúp cô. Nghiêng người một chút, giúp cô chỉnh lại khăn.
-Xong rồi.
Đối với hành động chu đáo này của anh, cô thật không quen nha. Có lẽ do chưa tỉnh hẳn nên người có chút mơ màng, tỉnh táo, tỉnh táo lại.
-Cảm ơn.
Ăn xong Nhậm Tử Phàm bảo chán lại đột nhiên nảy hứng đi xe bus du lịch, xe bus ở đây rất đặc biệt, ghế dài hai bên không có cửa chỉ có mái che bên trên, khách ngồi bên trên vừa có thể trực tiếp ngắm cảnh mà có thể thưởng thức gió biển.
Bọn họ chọn một vị trí thích hợp, xe từ từ chạy đi.
Thừa Tuyết thích thú xem mọi thứ lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ cảnh vật.
Chợt nhớ có chuyện quan trọng, cô hạ điện thoại xuống hỏi: "Không gặp đối tác bàn sao?"
-Không cần. Tự tôi mở resort. Em nói xem, mở resort cần gì đầu tiên?
-Resort ở biển đương nhiên phải có đặc sản ở biển.
Cô nói xong, lại hô lên: "Món ăn."
-Vậy thì hôm nay chúng ta đi ăn hết món ăn trên đảo, em có nhiệm vụ ghi lại.
-Như vậy thì được quá rồi. Nhưng mà...
-Nếu em bị bội thực, tôi chịu trách nhiệm.
Câu này nói đúng điều cô nghĩ nha, anh đảm bảo cô ngại gì không thử, dù sao cô là người có lợi mà.
Cô đưa tay lên làm động tác ok: "Ok."
-Ngắm cảnh một lát rồi đi.
Thừa Tuyết đưa máy lên lại tiếp tục chụp ảnh, lần này lại thay đổi góc độ chuyển camera qua bên Nhậm Tử Phàm.
Anh bắt được mưu mô của cô liền đưa tay che camera lại: "Không được chụp."
-Tôi không chụp anh.
Cô cười tinh ranh lại hướng camera về phía anh.
-Như vậy còn nói không? Không được chụp.
-Không chụp, không chụp.
Lần này cô không chụp nữa, lướt lên màn hình điện thoại vào bộ sưu tập xem ảnh.
Nhậm Tử Phàm thấy cô ngồi bên cạnh cứ cười khúc khích liền nhíu mày vươn tay giựt lấy.
Cô biết được nhanh tay hơn nhét vào túi, sau đó vuốt vuốt vai anh chỉ tay ra cảnh vật bên ngoài: "Ngắm cảnh, ngắm cảnh."
Xe bus chạy khắp đảo để du khách có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh ở đây, từ những hàng quán đồ lưu niệm đến những nhà ngôi nhà cổ điển.
-Ở đây có quán mì Quảng, đi thử đi.
-Qúa tuyệt rồi.
Hai người đến quán mì Quảng gọi hai tô ăn, Thừa Tuyết biết đây là đang làm việc nên ghi chép rất cẩn thận còn thưởng thức cẩn thận.
-Thế nào?-anh hỏi
-Cũng ngon, mùi vị rất được nhưng mà cảm thấy...
-Mùi vị chưa đặc sắc.
-Đúng đúng.
-Cũng có khẩu vị đó chứ, chúng ta đi ăn tu hài*.
Ăn xong món tu hài, bọn họ gọi nhum biển** nướng lên, Thừa Tuyết cùng anh vừa ăn vừa bình phẩm, cô ghi chép lại cẩn thận không dám lơ là.
Đi đến quán ăn này đến quán ăn khác, ăn rất nhiều món đặc sản ở đây, sổ tay của cô ghi cũng được rất nhiều.
Ăn xong món cuối cùng, Thừa Tuyết lau lau miệng mình cầm ly nước uống một ngụm.
-Những món chúng ta ăn quả thật rất ngon, đặc biệt là cá nướng bằng chảo, nếu mở resort thì kêu đầu bếp làm tốt món này đi.
-Được, ghi chú vào đi.
-Ăn xong rồi chúng ta làm gì tiếp.
Anh suy nghĩ gì đó rồi nói: "Hôm nay tới đây, ngày mai chúng ta tiếp."
-Bây giờ chỉ mới bốn giờ hơn, hay là đi ra bãi biển đi.
-Được.
(*) Tu hài hay gọi là ốc vòi voi, con thập thò, vốn nổi danh là một trong những hải sản quý hiếm, dinh dưỡng cao và hương vị đặc biệt.
(**) Nhum biển hay còn gọi là cầu gai.
Bọn họ ra bãi biển, ở trên tuyến đường dài có người cho thuê xe đạp đôi, Thừa Tuyết cảm thấy rất thích thú liền chạy đến thuê một chiếc.
Không rõ là do tâm tình anh tốt hay là trước nay đều vậy, anh không phàn nàn một tiếng còn gật đầu đồng ý chạy cùng cô.
Anh ngồi trước, cô ngồi sau cùng nhau đạp xe trên con đường dài, thuận tiện hơn chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn cảnh biển. Sóng biển nhấp nhô dồn dập tạt vào bờ giống như tim cô đang liên hồi đập mạnh.
Cô chỉ cần ngước mắt lên sẽ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn vững vàng của anh, trong lòng đột nhiên thanh thản vô cùng.
Bọn họ chạy đến cuối con đường lại quay ngược lại chạy về vị tr