
này nguy cấp lắm cô mới tìm Mộc Ngân.
Nhưng mà khi tới phim trường lại thấy Mộc Ngân nói chuyện điện thoại với ai đó giọng nói vô cùng tức giận.
Diệc Thuần đứng lại một chỗ đủ nghe được.
-Anh như vậy là có ý gì? Sao lại nhắm vào Ôn Thị nữa?
[...'>
-Nhậm Tử Phàm tôi thật hối hận khi đã đồng ý cùng anh hợp tác hại Thừa Tuyết. Anh quả thật không phải con người.
[...'>
-Tôi nói cho anh biết, sự tự do của Thừa Tuyết là nhờ tôi anh mới có được tốt nhất anh hãy thả cô ấy ra, còn tha cả Ôn Thị.
[...'>
-Anh... alo alo...
Diệc Thuần khó khăn tiếp thu lời nói vừa rồi của Mộc Ngân, mặt đỏ bừng vì tức giận liền xông tới chỗ Mộc Ngân.
Mộc Ngân vừa quay người lại thì đã bị ai đó tát một cái đau điếng, Mộc Ngân tay ôm một bên má in hằn dấu tay trừng mắt nhìn người đó.
-Vu... Diệc Thuần, sao cô lại ở đây?-sắc mặt Mộc Ngân kém đi rõ rệt
-Sao? Sợ tôi biết chuyện xấu xa của cô đã làm với Thừa Tuyết sao? Hỏa Mộc Ngân thật uổng công Thừa Tuyết tốt với cô vậy mà cô lại trả ơn Thừa Tuyết như vậy?-Diệc Thuần phẫn nộ giơ tay tát Mộc Ngân thêm một cái
Mộc Ngân mím chặt môi rõ ràng muốn đánh trả nhưng mà không thể giơ tay, là Mộc Ngân sai trước phải là sai lầm rất lớn. Diệc Thuần nói đúng, Thừa Tuyết đối với Mộc Ngân tốt như vậy, vậy mà Mộc Ngan lại...
-Diệc Thuần, tôi biết lần này tôi sai rất lớn nhưng mà tôi cũng đã nói rõ với Nhậm Tử Phàm kêu anh ta buông tha Thừa Tuyết, nhưng mà anh ta không chịu.
-Haha... cô nghĩ người như Nhậm Tử Phàm đã bắt được Thừa Tuyết thì dễ dàng thả ra sao? Thừa Tuyết bị hắn ta lấy đi tự do, sống trong giam cầm tất cả là do cô. Hỏa Mộc Ngân, tôi khinh bỉ cô
-Diệc Thuần, tôi biết tôi có lỗi với Thừa Tuyết nhưng mà điều chúng ta cần làm lúc này là tìm Thừa Tuyết, tôi đoán Nhậm Tử Phàm sẽ giam cầm cô ấy.
-Được, tôi cùng cô đi tìm Thừa Tuyết nhưng mà chuyện này tôi nhất định nói cho Thừa Tuyết biết.-Diệc Thuần nói xong cũng quay người đi
Mộc Ngân biết sớm muộn chuyện này cũng lộ ra nhưng mà không nghĩ lại nhanh như vậy. Mộc Ngân cười khổ một cái sau đó đi theo sau Diệc Thuần.
Cả hai đi đến Hàn Lâm tìm Thừa Tuyết nhấn chuông hai cái từ bên trong có một cô gái chạy ra.
Tâm Nhi không mở cửa vội nhìn hai người qua cánh cổng lớn hỏi: "Hai cô tìm ai?"
-Cho hỏi có Thừa Tuyết ở đây không?-Diệc Thuần hỏi
-Hai cô tìm tiểu thư có việc gì?-Tâm Nhi hỏi tiếp
-Chúng tôi là bạn của cô ấy làm phiền cô cho chúng tôi gặp cô ấy một lát.-Mộc Ngân chen vào
Tâm Nhi suy nghĩ một lát nhìn cả hai hồi lâu.
-Hiện tại tiểu thư không có ở đây khi khác hai cô hãy đến.-Tâm Nhi đáp xong thì lạnh nhạt bỏ vào trong
-Cái cô gái này... bây giờ chúng ta phải làm sao?-Diệc Thuần quay sang Mộc Ngân
-Ngày mai chúng ta lại đến, bây giờ tìm Hướng Luật trước đã.
-Ừ! Vậy thì chúng ta đi.
...
Đúng 7h Nhậm Tử Phàm đã có mặt ở Hàn Lâm, anh ngồi trên ghế sô pha hai chân vắt chéo kêu thím Lý lên gọi cô xuống.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Mặc Phong ánh mắt ngây ra khi nhìn thấy cô gái bước xuống, Mặc Hàng cũng nhìn cô đôi mắt có chút động trước vẻ đẹp của cô nhưng vẫn lạnh nhạt.
Nhậm Tử Phàm thấy biểu lộ của cả hai thì quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Cô trong bộ váy cafe sữa thanh tao trang nhã đứng ở bậc cao nhất của cầu thang, mái tóc dài hạt dẻ được thắt bím rồi búi cao lên bằng chiếc nơ màu trắng có ren, khuôn mặt tròn trịa được phủ một lớp phấn nhạt, môi tô son đỏ bóng.
Làn da trắng mịn được khoác lên bộ váy sẫm màu càng tôn lên nước da trắng hồng ấy.
Vẻ đẹp của cô vừa trang nhã thanh khiết lại đoan trang diễm lệ, đẹp nhưng không kiêu căng, thanh cao mà thoát tục.
Cô giống như một thiên sứ làm mê đắm trái tim co người.
Thừa Tuyết hơi ngượng khi bị người khác nhìn chằm chằm mình liền cúi đầu đi xuống cầu thang.
Nhậm Tử Phàm thôi nhìn cô nữa đặt chân xuống đứng lên.
Thừa Tuyết đứng trước mặt anh, cô đã mang đôi giày cao gót 15cm vậy mà vẫn chỉ đứng hơn vai anh một tí.
-Đừng làm mất mặt tôi.
Thừa Tuyết cứ nghĩ anh sẽ khen mình ai mà ngờ anh lại lạnh nhạt tới mức này.
Cô quên mất anh là Nhậm Tử Phàm, làm sao mà khen cô?
Thừa Tuyết thấy Tâm Nhi đã được thả ra, vết thương cũng không còn bầm tím nữa trong lòng cũng nhẹ nhõm, nói sao thì đều là cô hại Tâm Nhi, trong Hàn Lâm to lớn này cô chỉ có Tâm Nhi và Mặc Phong là bạn mà thôi.
Nhậm Tử Phàm không nói nhiều đã sải bước lạnh lùng rời đi. Thừa Tuyết vội vàng đuổi theo.
Học cách quên đi một người quá khó vì nỗi đau ngày qua cứ để lại sẽ không bao giờ phôi pha.
- - -
Thì ra nơi anh gặp bạn là bar Louis, Thừa Tuyết mày nhíu lại, không muốn vào trong nhưng mà cô không thể làm phật lòng anh, con người Nhậm Tử Phàm chỉ thích mềm không thích cứng,