
r/>-Con... còn Tiểu Tuyết?
-Tiểu Tuyết vốn thích Lạc mà, mẹ, con chỉ thích Tiểu Hy thôi. Sau này lớn rồi con cũng sẽ yêu em ấy và cưới em ấy.
Bên ngoài cửa, cả Khiêm Lạc và Khiêm Hy đều không tin những gì mình vừa nghe, dường như là một chuyện rất sốc với hai đứa trẻ.
Khiêm Hy ngây người nhìn Khởi nở nụ cười rực rỡ kia, nhìn đến ngây dại.
.
-Anh... em tin lời anh nói lúc đó đến bây giờ vẫn còn, em đang chờ đây, cho nên em sẽ không để cô gái nào cướp anh đi.-Viên Hy vô thức cười, nghĩ đến lời nói lúc nhỏ của anh thì thấy hạnh phúc
Nếu lúc nhỏ anh không nói câu đó thì Viên Hy đã không nuôi hy vọng càng không tin tưởng anh sẽ cưới mình.
-Những cô gái bên cạnh anh, em sẽ đuổi hết bọn họ đi. Em chỉ cho anh yêu em thôi, anh là của em.
Ánh mắt đầy ý chiếm đoạt, dưới ánh nắng mặt trời đôi mắt to tròn càng thêm sáng rực.
- - -
Tan sở, Thừa Tuyết quay về Ngự Biệt Uyển, trên đường đi cô có kêu bác Tân ghé vào Cake World mua một ít bánh có thể dùng sau bữa cơm.
Lúc vào nhà thì cảm nhận có gì đó không đúng, cả Nhậm Tử Phàm và Viên Hy đều không xuống ăn tối.
Thừa Tuyết đặt bánh lên bàn trong phòng bếp, sau đó đi lên cầu thang.
Dừng chân ở tầng hai ngẩng nhìn lên tầng ba, một lúc sau mới rẽ đi đến phòng mình.
Thừa Tuyết thay đồ xong thì đi xuống nhà dùng bữa tối.
-Tâm Nhi...
-Tâm Nhi đã đi ra ngoài mua ít đồ dùng rồi, có việc gì không?-thím Lý từ đâu xuất hiện nói
-Dạ, tại cháu thấy không có ai trong nhà nên mới...-Thừa Tuyết cười cười đáp
-Cô có làm gì không?-thím Lý hỏi
-Cháu định ăn cơm, cũng không bận gì mấy.
-Vậy thì đem cái này cho thiếu gia giùm ta.
Đưa cái gì chứ? Mà không sao, cô có thể nhân cơ hội đi dạo thành phố một lát.
Thì ra vật thím Lý muốn cô đưa cho anh chính là chiếc áo khoác lông trắng.
-Cái này...
-Là của tiểu thư Viên Hy, lúc nãy cô ấy bỏ quên là thiếu gia kêu đem đến.
Thừa Tuyết à một tiếng, tay sờ lên chiếc áo khoác lông trắng kia, mềm mại thật nha. Trắng như tuyết, mềm như tơ.
Nhìn là biết làm bằng loại tơ tằm đắt tiền, mặc vào sẽ rất sang trọng.
-Hai người ấy... đang ở đâu ạ?-Thừa Tuyết thôi không chiêm ngưỡng nữa
-Victoria, ở phòng tiệc tầng hai mươi tám.
-Cháu biết rồi, cháu sẽ đi ngay.
Thừa Tuyết chạy lên phòng thay một bộ đồ đơn giản, một lúc thì đi xuống nhà mang giày vào.
Kêu bác Tân chở mình đến Victoria, khi đến nơi căn dặn bác Tân không cần đến đón mình một lát cô sẽ đi taxi về sau đó đi vào trong.
Đại sãnh sáng trưng, ánh đèn chùm khắp trần nhà phát ra ánh sáng rực rỡ không quá chói mắt. Thừa Tuyết cầm áo khoác lông vào thang máy nhấn số hai mươi tám.
Thừa Tuyết đi trên hành lang bóng láng, nhìn thấy phòng tiệc có hao bảo vệ đứng bên ngoài canh cửa, người người ăn mặc sang trọng đưa thiệp vào trong.
Thừa Tuyết nợ nụ cười liền tiến tới đó.
Bảo vệ đóng cửa lại, chặn tay không cho cô vào.
-Xin hỏi cô có thiệp mời không?-một người trong hai bọn họ hỏi
-Tôi chỉ đến đưa đồ cho người bên trong thôi. Hai người cho tôi vào đi.-Thừa Tuyết năn nỉ
-Không được, nếu cô không có thiệp mời thì đi đi.
-Tôi đưa đồ xong đi ngay, anh cho tôi vào đi.-Thừa Tuyết tiếp tục năn nỉ
-Cô đi đi, không có thiệp mời không được vào.
Một người nói xong thì đẩy cô đi, lực hơi mạnh nên làm cô té về sau, không may đụng trúng ai đó.
Thừa Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp mở to nhìn người đó
-Này, hai người sao lại không cho cô ấy vào?-Trình Nguỵ chỉ hai người hỏi
-Ngươi là ai? Có thiệp mời không?
-Ta... không có. Nhưng hai người cho chúng tôi vào đi.
Thừa Tuyết thật thấy Trình Ngụy mất mặt mà.
-Không có thì đi đi.-bọn họ xua xua tay đuổi đi
-Hai người làm như vậy không sợ chọc giận Nhị thiếu hay sao?-Trình Ngụy tức tối hỏi
-Nhị thiếu, Tam thiếu hay Tứ thiếu ta đều không sợ, đi đi không có thiệp mời thì đừng vào.-hai người bọn họ lại đuổi
Trình Ngụy định nói gì đó thì Thừa Tuyết đã kéo tay anh đi ra, nói: "Kệ đi, chúng ta không có thiệp không thể vào."
-Hai cái người này... coi chừng tôi đó.-Trình Ngụy mặc dù tức nhưng không thể làm gì
-Đi thôi, tức làm gì chứ?-Thừa Tuyết buồn cười kéo Trình Ngụy đi
-Tôi có cách.-Trình Ngụy nảy ra ý định
-Cách gì?
-Đi thôi.
Trình Ngụy đưa Thừa Tuyết vào một căn phòng, bên trong toàn là quần áo, trang sức, giày. Đồ nam có, đồ nữ cũng có.
-Đây là...
-Là phòng thay đồ khẩn cấp. Lựa một bộ đồ mặc vào đi.-Trình Ngụy nói
-Hả? Nhưng...
-Nhanh lên đi.
Trình Ngụy cầm chiếc áo khoác lông trắng trên tay cô đặt lên ghế sô pha nói.
-Tôi...
-Tôi cái gì, thay nhanh lên.
Nói xong thì đẩy Thừa Tuyết đi.
Trình Ngụy ngồi lên ghế sô p