
em không nhớ thật sao?-Trình Ngụy thấy cô không giống như đang đùa giỡn thì nhíu mày hỏi
Cô gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn anh.
-Đã xảy ra chuyện gì với em?
-Tôi... tôi gặp tai nạn nên những chuyện lúc trước tôi quên cả rồi.-cô thú thật
-Quên hết mọi thứ?
-Phải.
-Cái gì cũng không nhớ?
-Phải.
Trình Ngụy đưa tay lên xoa xoa cằm mình, nếu như anh không đoán nhầm thì chuyện cô bị mất trí nhớ có liên quan đến Nhậm Tử Phàm. Trong khoảng thời gian một tháng qua, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với cô?
-Nhưng mà... anh là ai vậy?
-Trình Ngụy, người mà em rất thích.
-Thích? Theo nghĩa nào chứ?
Cô không mấy tin lời anh nói.
-Em nghĩ sao? Em cứu tôi một mạng, tôi dùng thân thể mình báo đáp em.-Trình Ngụy cười một lúc càng rực rỡ
-Cái gì? Anh và tôi...-Thừa Tuyết nuốt nước bọt, nhìn anh rồi lại nhìn mình
Nói như vậy không lẽ cô và anh...
-Thân thể của tôi vẫn chờ em đến lấy.-anh bật cười lớn
Cô thở hắt ra, anh cứ nói kiểu lấp lửng khó hiểu như vậy có ngày cô bị dọa chết. Nói như vậy cô và anh chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
-Cảm ơn anh, nhưng mà tôi nghĩ thân thể của anh, nên để giành cho người khác đi.-Thừa Tuyết mặt mày méo sẹo nói
-Tôi không thể rút lời được, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng chờ em đến lấy.
Đúng là đồ biến thái, bệnh hoạn. Cô không hiểu sao mình lại quen biết anh chứ?
-Nhưng mà... sao anh lại gọi tôi bằng Tiểu Tam?
Trình Ngụy suy ngẫm một lúc, nếu nói theo sự thật thì cô sẽ phản ứng ra sao chứ?
-Nhậm Tử Phàm nói gì với em vậy?-Trình Ngụy thích thú hỏi
-Nói gì là gì, anh ấy không phải là người chăm sóc cho tôi hay sao?-Thừa Tuyết nhìn anh hỏi
-Chăm sóc? Phải, Nhậm Tử Phàm là người chăm sóc em.-anh cười châm biếm
-Anh cười như vậy là có ý gì chứ?
Cô thấy anh khó hiểu, tự nhiên lại cười kì quặc, cô nói gì sai chứ?
Hay là không đúng sự thật?
-Không có gì, tự nhiên cảm thấy buồn cười thôi.
Trình Ngụy biết rõ là Nhậm Tử Phàm giấu cô nên không nói rõ với cô, soi mói những việc không tốt kia.
-Có muốn biết Nhậm Tử Phàm là người thế nào không?-Trình Ngụy hứng thú hỏi
-Không phải là thương nhân bình thường thôi sao?
-Thương nhân? Lại đây.
Trình Ngụy ngoắc cô, Thừa Tuyết hơi chòm người ta phía trước, Trình Ngụy nói nhỏ vào tai cô gì đó.
Thừa Tuyết có chút khó hiểu không biết ý định của anh là gì, nhưng mà trong lòng hoài nghi muốn biết sự thật nên cũng tin lời Trình Ngụy nói mà làm theo.
. . .
Phòng V.I.P ở bar Louis, Nhậm Tử Phàm ngửa đầu uống ly rượu Brandy trong tay, ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên và Duẩn Hào trước mặt.
-Bỏ rơi mỹ nhân rồi sao?-Dịch Thiên lúc nào cũng đùa được
Nhậm Tử Phàm liếc hắn, sau đó mở miệng: "Vẫn chưa."
-Wow... mỹ nhân đúng là có khách, chịu được hai tháng rồi đó nha.-Dịch Thiên làm bộ mặt kinh ngạc cùng tán thưởng
-Cậu bớt lôi thôi đi. Một tháng trước vừa xảy ra tai nạn, quên hết những chuyện lúc trước rồi.-Nhậm Tử Phàm hai tay khoác lên vai hai người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mình nói
-What? Accident?
-Chỉ là một tai nạn nhỏ. Tốt nhất cái miệng của cậu đừng nói lung tung.-Nhậm Tử Phàm cảnh cáo
-Ok. Nhưng mà sao không ở nhà với cô ấy đi, đến đây tìm người khác. Không đủ thỏa mãn sao?
-Câm miệng.
Cái miệng của tên này, có ngày anh may cái miệng này của hắn lại.
-Nhưng mà khi nào bỏ cô ấy thì nhớ nói tớ.-Dịch Thiên dặn trước
-Sẽ...
-Được rồi hai cậu, chuyện đó cứ để lúc khác nói, bây giờ vào chuyện chính đi.-Duẩn Hào chen vào
-Lại là chuyện của Nhị thiếu chứ gì?-Dịch Thiên chán chường nói
-Hắn ta không đơn giản như những kẻ khác. Nghe nói đã có nhiều tổ chức xã hội đen quy hàng hắn. Lãnh địa ngày càng mở rộng.-Duẩn Hào theo những gì mình điều tra được nói
-Đã sao? Không phải đã có Tử Phàm sao?-Dịch Thiên cười càn rỡ
-Nhị thiếu ghét Tử Phàm như vậy chỉ muốn trừ cậu ta, nghĩ xem Nhị thiếu sao lại không muốn diệt trừ?
-Duẩn Hào này, cậu cũng xem thường Tử Phàm quá rồi đấy. Nhưng mà chuyện Bạch Lão rõ ràng biết có Nhị thiếu nhúng tay vào vậy mà Tôn Thúc lại không truy... ngay cả chúng ta cũng không được nhắc tới.-Dịch Thiên tay vừa lướt qua làn da của cô gái bên cạnh mình vừa nói
-Tôn Thúc cũng đã bắt Bạch lão và Hạ lão rời khỏi UP rồi, vả lại bọn họ cũng không được phép xuất hiện trong thành phố nữa.
-Như vậy còn nhẹ. Đường đường là người được kính trọng trong UP lại làm ra chuyện phản bội.-Dịch Thiên khinh thường
-Điều quan trọng bây giờ là đối phó với Nhị thiếu. Chúng ta không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Nhậm Tử Phàm nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào. Cũng không rõ anh đang nghĩ gì.
Anh trầm giọng, ánh mắt xanh lam lãnh khốc nói: "Chúng ta cứ im lặng quan sát, đến