
ĩnh Phong là vì mẹ của anh sao! Anh
không hỏi vì anh biết rõ tính của mẹ anh, dù không phải vì lí do này thì cũng vì lí do kia, mẹ anh là người không từ thủ đoạn để có thể chia rẻ cho được em và Vĩnh Phong. Còn lí do vì sao em tiếp cận anh, anh không
quan tâm….
Im lặng một lát, Vĩnh Thành mới nói tiếp:
- Từ nhỏ đến lớn anh luôn là một đứa con ngoan trong mắt của mẹ anh. Mẹ bảo gì, anh nghe đấy, chưa từng làm trái ý mẹ một lần. Chỉ cần mẹ thích thì bắt buộc anh phải làm cho bằng được, còn những thứ anh thích thì mẹ không bao giờ cho phép. Anh cứ sống như vậy cho đến lúc trưởng thành,
vô cảm nhạt nhẽo như một con rối bị giật dây. Đôi lúc anh thấy rất mệt
mỏi, chán trường nhưng anh không thể nào phá hủy hình ảnh của mình trong mắt mẹ. Anh khác với Vĩnh Phong, vì anh là con trai lớn, cho nên mẹ đặt nhiều kì vọng lên anh. Với lại chỉ cần anh làm mẹ vui lòng thì Vĩnh
Phong sẽ thoải mái hơn. Nó có thể sống theo ý thích của mình, không bị
gò bó hay bắt buộc. Hai anh em, chỉ cần mình anh chịu đựng cuộc sống như trong ngục tù này là được rồi hà tất phải kéo Vĩnh Phong vào. Vĩnh
Phong như một cơn gió càng quét và ngang ngược, từ nhỏ tính tình hiếu
động. Anh rất thương nó, vì nhà chỉ có hai anh em trai, anh luôn muốn
Vĩnh Phong được vui vẻ. Cho nên anh bằng lòng vì Vĩnh Phong mà chấp nhận sự gò ép của mẹ. Bằng lòng nhường tất cả mọi thứ của mình cho nó.
Sau đó Vĩnh Thành nâng cằm của Hiểu Đồng lên nhìn sâu vào trong mắt cô:
- Em là thứ duy nhất anh muốn có, là người giúp anh thoát khỏi lao tù.
Vì em anh mới muốn sống cuộc sống mà bản thân mình muốn, làm mọi thứ mà
mình thích. Vì em anh mới dám dọn ra bên ngoài ở đều mà từ trước tới giờ anh chưa từng làm. Bởi vì anh yêu em, em có hiểu không Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng đáp lại ánh mắt chân thành của Vĩnh Thành bằng một nụ
cười tươi tắn đầy nhẹ nhàng. Đây là người đàn ông mà cô đã thề mãi mãi ở bên cạnh. Là người đàn ông mà cô muốn bao bọc chở che suốt cuộc đời.
- Lần này, mẹ anh sẽ không thể bắt em rời xa anh như rời xa Vĩnh Phong
được đâu. Vì vậy em sẽ luôn ở bên cạnh anh – Hiểu Đồng bày tỏ ý định của mình.
Vĩnh Thành bỗng thấy một làn gió nhẹ thổi ào tim khiến cậu hạnh
phúc vô cùng, cậu ôm chầm lấy Hiểu Đồng, hôn nhẹ lên tóc cô nói:
- Anh sẽ bảo vệ em. Anh không còn là một đứa trẻ để mặc cho mẹ mình
điều khiển nữa. Vì em, anh sẽ kiên cường tạo ra con đường hạnh phúc cho
hai chúng ta. Chỉ cần em không buông tay anh ra.
“ Chỉ cần em không buông tay anh ra” – Câu nói này như nhát dao đâm nhẹ vào tim Hiểu Đồng. Vĩnh Phong cùng từng yêu cầu cô đừng buông tay
cậu ra, cô cũng đã hứa sẽ mãi mãi không buông tay cậu ra. Vậy mà cuối
cùng cô đã buông tay câu ra để rồi trao tay mình cho một bàn tay khác.
Bất giác nước mắt lại rơi, cô ôm chầm lấy Vĩnh Thành để cho nước mắt
thấm vào áo cậu.
Từ đằng xa, một chiếc xe màu đen đang gạt mưa nhìn về phía họ.
Một tay người đó nắm chặt tay lái, tay kia ôm chặt lấy tim mình:” Tim ơi đừng đau nữa”
Hiểu Đồng tối hôm đó ở lại nhà Vĩnh Thành. Cô giúp cậu giặt giũ
và ủi quần áo phẳng phiu. Sau đó cô xếp chúng ngay ngắn vào trong tủ.
Vĩnh Thành cứ đứng nhìn cô tất bật giúp mình,lòng cảm thấy hạnh phúc.
Vĩnh Phong trở về rồi, cậu không biết rồi đây ba người bọn họ sẽ như thế nào. Cậu thật sự không muốn có lỗi với Vĩnh Phong nhưng lại không thể
buông tay Hiểu Đồng ra. Dù cậu biết trong tim Hiểu Đồng vẫn chỉ có hình
bóng của Vĩnh Phong, nhưng cò Vĩnh Phong, cậu không biết, cũng không dám hỏi. Bởi vì cậu sợ, sợ rằng Vĩnh Phong vẫn còn tình cảm với Hiểu Đồng,
và Hiểu Đồng muốn trở về với Vĩnh Phong. Lúc đó với hai con người mà cậu đều rất mực yêu thương này, cậu liệu có thể nào buông tay không. Cậu
không biết, cũng không dám nghĩ tới.
Vĩnh Thành nhìn lại bàn tay đã khiếm khuyết của mình thở dài.
Nếu không vì vậy, Hiểu Đồng sẽ không ở bên cậu, nếu không vì vậy, có lẽ
Hiểu Đồng đã trở về với Vĩnh Phong rồi.
Hiểu Đồng đã hứa sẽ ở bên cậu mãi mãi, cậu có lời hứa này cảm thấy nhẹ nhỏm nhưng lại bị tình cảm đè nặng.
Vĩnh Thành bỗng đến ôm chầm lấy Hiểu Đồng, tựa cằm lên vai cô thủ thỉ:
- Anh yêu em.
Bên ngoài trời vẫn mưa, chiếc xe màu đen đã đậu dưới đó, có
người ngước mắt nhìn lên trên can hộ chung cư của ai đó, chờ mãi chờ mãi cho đến khi căn hộ đó tắt đèn. Người đó gục đầu duoi vô lăng chua xót.
Sáng hôm sau, trên bàn ăn, Hiểu
Đồng len lén nhìn gương mặt xanh sao của Vĩnh Thành, tối qua cậu không
ngủ được, nhưng chẳng dám nhúc nhích, đợi tới khi Hiểu Đồng ngủ say mới
lén lút thở dài. Nhưng tối qua Hiểu Đồng cũng không ngủ được, cho nên cô đã nghe tiếng thở dài của Vĩnh Thành. Cô biết bây giờ người khó xử nhất chính là Vĩnh Thành, cậu đang đứng giữa hai người, vô cùng khó xử.
Hiểu Đồng quyết định nói rõ ý nghĩ để Vĩnh Thành quên đi nỗi lo trong lòng cậu.
- Vĩnh Thành! – Cô gọi.
Vĩnh Thành ngẩng đầu nhìn lên , đôi mắt cậu hiện rõ sự ưu tư.
- Chúng ta hãy chính thức đến gặp mặt Vĩnh Phong đi. Coi như là một sự tình cờ, anh muốn giới thiệu bạn gái mình với em trai .
Vĩnh Thành không ngờ Hiểu Đồng lại đề nghị với cậu chuyện này. Cậu vẫn tưởng