80s toys - Atari. I still have
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213152

Bình chọn: 8.00/10/1315 lượt.

y.

- Lấy công trả thù riêng – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng bằng ánh mắt dĩu cợt – Cô nghĩ cô đáng sao?

“ Cô đáng sao?” – có câu nói nào làm đau người bằng câu nói này
không ? Đúng vậy, cô không đáng, không đáng chút nào, không đáng để anh
quan tâm, không đáng để anh để ý, không đáng? – Hiểu Đồng cảm thấy rất
đau, nhưng rõ ràng cô mới là người đi đâm vào tim người khác cơ mà. Tại
sao tim cô lại đau chứ. Cô không để cậu thấy nỗi đau này.

- Vậy anh nói đi. Rốt cuộc là anh không hài lòng ở chỗ nào chứ - Hiểu Đồng sẵn giọng hỏi lại.

- Cô có biết cách để làm một nhân viên hay không vậy. Nhân viên là để
phục tùng cấp trên, làm mọi việc cấp trên yêu cầu. Phục vụ cho đến khi
cấp trên hài long chứ không phải là đi hỏi lại cấp trên cái này cái nọ - Vĩnh Phong khinh miệt nói, rồi cậu nhìn thấy nét mặt đông cứng của Hiểu Đồng mới nói – Được rồi, cô trở về phòng đi, gọi cậu Thắng vô đây cho
tôi.

Hiểu Đồng thất thểu đi về phòng. Vừa vào phòng cô liền đụng mặt giám đốc Điền, ông thấy cô liền vồn vã hỏi:

- Sao rồi, phó tổng giám đốc đã duyệt chưa?

Hiểu Đồng lắc đầu, vẻ mặt bí xị. Giám đốc Điền giơ tay lên trời thở dài:

- Trời ơi, tôi sắp sửa về hưu rồi không ngờ còn bị gặp nạn này. Đầu tôi vì cô mà bây giờ tiếp tục hói rồi.

Nói xong ông ta tiếp tục thở dài bỏ về phòng mình. Đợi ông ta đi
xa mọi người bắt đầu cưới phá lên. Hiểu Đồng và Mai Thi không hiểu đã
xảy ra chuyện gì ngơ ngác nhìn mọi người. Ngay cả chị Tình vốn điềm đạm
cũng đang run người vì cười.

- Chuyện gì mà mọi người cười dữ vậy – Mai thi không nén nổi tò mò hỏi.

Một người cố nén cười giải thích cho hai người hiểu:

- Giám đốc Điền, từ lúc anh vào làm đã thấy cái đầu hói bong lưỡng của
ông ta. Nhưng chưa bao giờ ông ta thừa nhận mình bị hói đầu cả. Ai mà
dám nói thế là chết với ông ta. Nhưng hôm nay vì Hiểu Đồng mà ông ta tự
thừa nhận bản than mình bị hói. Anh phải nói là anh rất khâm phục em –
Nói xong anh ta còn giơ ngón tay cái về phía Hiểu Đồng.

Mai Thi nghe vậy cũng bật cười, còn Hiểu Đồng thì chẳng thể nào cười nỗi, cô đi đến bên anh Thắng nói nhỏ:

- Anh thắng, phó tổng giám đốc cho gọi anh.

Nụ cười trên môi cậu Thắng tắt ngay thay vào đó là mồ hôi vã ra, cậu ta lắp bắp:

- Có phải vì bản kế hoạch không?

Hiểu Đồng gật đầu, mọi người ai nấy cũng nín cười, vẻ mặt lo sợ.
Cậu Thắng thở dài, cứ tưởng mình thoát nạn nào ngờ. Lần này cậu chết
chắc, cả một cô bé xinh đẹp như Hiểu Đồng mà còn bị mắng tơi bời thì
thân cậu còn bị trà đạp đến đâu. Cậu Thắng ủ rũ đi ra.

Lát sau cậu trở về gương mặt đầy nhẹ nhỏm, thấy ánh mắt tò mò của mọi người, cậu nói:

- Báo cáo không có vần đề, vấn đề nằm ở bảng số liệu. Tôi không kiểm
tra kỹ mà đưa vào. Giám đốc bắt Hiểu Đồng làm lại vì nghĩ cô ấy sẽ phát
hiện ra bảng số liệu bị sai, ai ngờ Hiểu Đồng lại đi vào vết xe đổ của
tôi. Cho nên phó tổng giám đốc mới nổi giận. Cũng không trách Hiểu Đồng
được, đến người có đầy đủ kinh nghiệm như tôi mà còn sai sót, huống hồ
là người mới như Hiểu Đồng. Cũng may, phó tổng giám đốc không nói gì,
chỉ bảo đi sữa lại số liệu mà thôi. Không ngờ, phó tổng giám đốc vừa
nhìn một cái nhận ra bảng số liệu này có vấn đề, đúng là khâm phục.

Nghe anh Thắng nói Hiểu Đồng mới giật mình nhận ra đúng là cô
không kiểm tra bảng số liệu. Cô cứ nghĩ bảng số liệu anh Thắng đã tra kỹ rồi. Lúc nãy còn nỗi giận mắng Vĩnh Phong, bất giác thở dài hối hận.

- Vậy chúng ta kết thúc bài phỏng vấn tại đây, cám ơn cô đã nhận lời
phỏng vấn của chúng tôi – Người phóng viên cúi đầu chào Đình Ân một cái
rồi thu dọn ra về.

Đình Ân cũng cuối đầu chào rồi cùng đạo diễn Quang Lỗi đi ra về. Vừa vào trong xe, đạo diễn Quang Lỗi đã khen Đình Ân:

- Lúc nãy con trả lời hay lắm.

- Là nhờ chú dạy thôi – Cô mĩm cười nói – Con cám ơn chú đã luôn nâng đỡ cho con.

- Thật ra cũng nhờ con có chút tài năng mà thôi. Chú vẫn nhớ ấn tượng vào ngày đầu tiên gặp cháu – Quãng Lỗi cười nói.

Trước mắt ông là cảnh tượng các thí sinh tham dự cuộc thi tuyển diễn viên năm đó.

Trước mắt ông là các cô gái trẻ rất xinh đẹp và gợi cảm. Nhưng
chẳng có ai làm cho ông chú ý cả. Bởi vì chẳng ai trong lúc này tỏ ra
rất lúc túng trước trang phục của mình. Trang phục bị ban giám khảo cố
tình làm rách. Họ hoàn toàn không biết ý đồ của ban giám khảo, có người
mếu mao giải thích không phải mình làm rách. Có người tự ý thay đồ khác, có người cứ thản nhiên mặc đồ rách như thế xuất hiện. Nhưng chỉ có cô
thí sinh số 17 là khác biệt.

Chiếc váy của cô không chỉ bị rách một nơi như mấy người kia mà
còn bị rách rất nhiều nơi. Hay nói chính xác hơn đó không phải một chiếc váy rách mà chẳng qua đó là một kiểu thiết kế mới lạ của một nhà thiết
kế lập dị nào đó.

Cho nên ông đã cầm micro lên hỏi các thí sinh:

- Trong buổi thi ngày hôm nay chúng tôi không công bố cho các cô biết
chủ đề là gì. Vậy ai trong các cô có thể cho biết chủ đề của buổi thi
ngày hôm nay là gì không. Dựa vào trang phục mà chúng tôi đã đưa cho các cô.

Các cô gái bắt đầu nhìn lại trang phục của mình, lật tới lật lui,
nhưng chẳng tìm thấy gì cả. Còn những người đã thay đồ ra thì tiếc nuối