XtGem Forum catalog
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329064

Bình chọn: 8.00/10/906 lượt.

cho cậu biết vậy thôi – Đình Ân giận dỗi nói.

Hiểu Đồng hiểu tấm lòng tốt của bạn, cô mĩm cười ôm Đình Ân.

- Mình biết rồi, cám ơn cậu. Mình sẽ cố gắng để anh ta không gặp mình.

Nhưng có một chuyện mà Hiểu Đồng không nghĩ đến. Đó là Vĩnh Phong không đến dãy nhà C nhưng cô lại đến dãy nhà A.

Hiểu Đồng vốn là một sinh viên ưu tú nên được các thầy cô yêu mến và
tin cậy. Các thầy cô thường nhờ cô tìm tài liệu, sắp xếp bài nghiên cứu. Hiểu Đồng luôn tích cực giúp đỡ các thầy cô, một phần là để thu thập
thêm kiến thức, một mặt không bị đình chỉ khi vắng mặt ở lớp để để làm
thêm.

Hôm đó giáo sư Hà nhờ cô đến phòng tư liệu ở dãy A lấy tư liệu dùm
thầy. Nhưng phòng tư liệu vẫn chưa mở cửa, cô đàng ngồi ở băng ghế đá
vừa đọc sách vừa đợi.

Trường Đại học này vốn dành cho cô ấm cậu chiêu nên những học sinh ở
đây đa phần giàu có. Không bị bắt buộc về đồng phục nên họ tha hồ ăn
diện. Càng sang trọng thì càng chứng tỏ đẳng cấp của họ.

Những cô gái ăn mặc cực kỳ sành điệu và hợp mốt mang những đôi giày
cao gót xinh đẹp đi qua đi lại nhìn cô sinh viên ngồi trên băng ghế đá
bằng cặp mắt coi thường.

Áo thun đơn giản, quần jean tầm thường, tóc thắt bím hơi rối, cặp mắt kính màu nâu sẫm che đi đôi mắt như người mù. Tay cầm quyển sách chăm
chú đọc hết trang này đến trang kia, nhìn rõ là một con mọt sách xấu xí.

- Trời ơi trường mình mà cũng có đứa như vầy sao chứ.

Vẫn bình thản như không có những ánh mắt chế giễu đó, Hiểu Đồng vẫn
cứ chắm chú đọc sách. Một lát sau, có tiếng ồn ào đang đi tới, mấy cô
gái nãy giờ chế giễu Hiểu Đồng đột nhiên im lặng nhìn về phía tiếng ồn.

Một cô hét lên:

- Là anh ấy. Hôm nay anh ấy đi có một mình.

Rồi họ chạy tới chỗ đám con gái đang bao quây lấy một chàng trai hỏi
han đủ thứ. Hiểu Đồng không quan tâm đến chuyện của người khác nên cô
vẫn cắm cúi đọc.

Đột nhiên cô cảm thấy chân mình đau điếng. Một đôi giày cao gót mày
đỏ bên dưới một chiếc váy đỏ rực rỡ đang đặt trên đôi giày thể thao của
cô, ấn sâu vào chân cô.

- Á …

Hiẻu Đồng bất ngờ bị giẫm phải đau đến nỗi đánh rơi quyển sách trên tay.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Không hề ngẫng đầu lên nhìn thủ phạm là
ai, Hiểu Đồng cúi đầu nhìn cái chân đau của mình, lấy tay day day chỗ
đau. Quả thật rất đau. Chiếc gót giày kia muốn xuyên thủng phần da giày
thể thao của cô. Hiểu Đồng nhăn mặt vì đau.

Một khuôn mặt nghiêng nghiêng cúi xuống nhìn cô lo lắng hỏi:

- Bạn không sao chứ?

Đó chính là chủ nhân của chiếc giày cao gót kia. Một cô gái rất đẹp
nhưng hơi quen quen. Không biết Hiểu Đồng đã gặp cô ta ở đâu rồi thì
phải.

Dù rằng rất đau nhưng Hiểu Đồng vẫn lắc đầu.

- Xin lỗi nha. Mình không để ý …

- Không sao.

Hiểu Đồng cúi xuống nhặt quyển sách dưới đất rồi khoát balô đứng dậy
bỏ đi. Không buồn nhìn những người xung quanh cô. Dù gì chỗ đó đã không
còn yên tĩnh để cô đọc sách nữa rồi.

Hiểu Đồng bình thản bước đi nhưng cô không biết đằng sau lưng có một ánh mắt đang dõi theo bóng cô với một niềm vui khó tả, đôi mắt long
lanh phát sáng ánh lên sự mừng rỡ.

Chủ nhân của đôi mắt ấy không ai khác chính là Vĩnh Phong.

Cô không nhìn thấy cậu, hay nói chính xác, cô không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.

Cũng cái dáng vẻ ấy dù cho nét mặt của cô bị che lấp bởi chiếc kính
xấu xí kia. Cái dáng vẻ khiến cho Vĩnh Phong mong nhớ ngày đêm, làm sao
cậu không nhận ra được.

Khi Quốc Bảo thông báo cho cậu biết không thể tìm hiểu được gì từ cái anh chàng Đại Bình kia, cậu gần như rơi vào tuyệt vọng. Vĩnh Phong muốn chạy đến cầu xin Đình Khiêm cho anh biết cô ở đâu và bằng lòng bất cứ
điều kiện gì Đình Khiêm đưa ra.

Nhưng một chút kiêu hãnh, một chút tự ái, một chút sĩ diện khiến cho
cậu không thể làm cái việc nhục nhã này. Cậu chỉ biết dồn nén nỗi nhớ
vào trong tim mà thôi.

Nếu ba cậu không muốn cậu đến trường đều đặn thì hôm nay cậu sẽ không
đến trường. Không phải Vĩnh Phong không muốn học, mà là cậu đủ thông
minh để không cần đến trường mỗi ngày.

Sáng nay cậu đến trường với tâm trạng không thoải mmái bởi vì đi kè
kè bên cậu la Vũ Quỳnh. Cô ấy vừa đi du học bên Anh một năm trở về. Việc cô ấy vào trường này học là điều hiển nhiên.

Nhưng cứ nghĩ đến việc phải gặp cô ấy mỗi ngày và bị cô ta bám lấy không buông khiến Vĩnh Phong đau đầu.

Lại thêm mấy cô nàng xoe xua ở trường cũng thường đeo bám lấy cậu, khiến cho Vĩnh Phong càng chán nản hơn.

Đang bực bội vì sự đeo bám này, Vĩnh Phong chỉ muốn bước thật nhanh
tháot khỏi đám con gái ồn ào này thì cậu nhìn thấy phía trước một cô gái trông quê mùa đang chăm chú đọc sách. Bên cạnh cô là chiếc ba lô trông
quen quen.

Lại còn con gấu nhồi bông màu đỏ trông rất đáng yêu treo lủng lẳng trên ba lô.

Dáng vẻ này, chiếc ba lô này và cả con gấu nhồi bông kia giống hệt như khi cậu gặp cô ở quán ba hôm đầu tiên gặp nhau.

Mặc kệ những cô gái xung quanh cậu, Vĩnh Phong thư thái chầm chậm tiến tới. Đám con gái tất nhiên cũng đi theo.

Trái tim của Vĩnh Phong reo vang rộn ràng, ánh mắt vui vẻ của cậu ánh
lên khi nhìn cô gái ngồi trên ghế đá khiến cho Vũ Quỳnh không vui.

Cô giả vờ đi nhanh về phía trước và c