
g tức giận đứng bật dậy nói lớn:
- Nếu thích anh cứ việc đuổi.
Nói rồi cô quay lưng lạnh lùng bước đi. Cả đám ngồi ngây người theo
dõi trận tay đôi của hai người, hơi lo sợ khi thấy Vĩnh Phong nổi giận.
Anh chưa từng tranh chấp với phụ nữ bao giờ.
- Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy – Thế Nam nhìn Vĩnh Phong ngờ vực.
- Cô ta là chủ nhân của vết răng này – Vĩnh Phong vừa nói vừa đưa tay
lên cho mọi người xem vết răng của cô, rồi ngồi phịch xuống.
- Cậu nổi giận với phụ nữ chỉ vì một vết cắn thôi à – Thế Nam bật cười nói.
- Cô ta còn dám đá cho mình một cái – Vĩnh Phong vừa nói xong liền cảm
thấy hối hận, bởi vì cậu lúc này cứ như một đứa trẻ hờn dỗi.
- Vậy cô ta còn nói cậu nhỏ nhen là đúng rồi .
- Này! Cậu đang bênh vực cho cô ấy đấy à. Cậu có biết cô ta dám hô lớn khi thấy cảnh sát đến rằng mình sàm sỡ cô ta.
- Hoa hồng có gai. Đúng là hoa hồng có gai. Bội phục, bội phục – Cả bọn reo lên.
- Dù sao cô ấy cũng là con gái. Hơi đâu mà cậu chấp nhặt làm gì – Thế Nam nói.
Vĩnh Phong quay qua vỗ vai Thế Nam.
- Cậu cũng thử mùi vị này một lần đi. Rồi xem cậu còn dám đến đây nữa không.
Cả bọn lại cười ầm lên.
Còn đang nói chuyện cô gái đã đến bên họ từ bao giờ, trên tay cô là
chai rượu. Xem như chưa từng có trận cãi cọ với Vĩnh Phong. Cô mĩm cười
với họ nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng của mình. Đúng là cô đã
đánh mất vẻ lạnh lùng do mình tạo ra khi cãi nhau với Vĩnh Phong, giờ cô cần lấy lại nó. Cô nhìn Thế Nam mĩm cười ngọt ngào nói:
- Rượu của anh đây.
Sau đó cô quay lưng thật nhanh, nhưng cô chợt nhớ đến điều gì đó, cô
liền quay trở lại. Cố đến trước mặt Vĩnh Phong, lấy từ trong túi mình ra một cái gói.
- Cái này anh dùng để xức vào vết thương, nó làm tan máu bầm nhanh
chóng – Cô chỉ tay vào một chai thuốc màu xám – Còn đây là thuốc giảm
đau và thuốc đỏ. Thuốc đỏ dùng để … - cô ngập ngừng - …sức vào dấu răng
cho mau lành.
Vĩnh Phong hởi ngạc nhiên, thì ra cái gói lúc nãy cô bỏ vào túi là
gói thuốc này. Cô đã phát hiện ra anh ngay từ đầu và cô đã định đưa cho
anh nếu không có cuộc cãi vã.
- Cô mua những thứ này à.
Cô gật đầu.
- Cô biết tôi sẽ đến đây.
Cô gái lắc đầu.
- Vậy tại sao cô lại mua nó nếu không biết trước rằng chúng sẽ gặp lại nhau.
- Lúc chạy đi thì tôi đã mua nó. Có đều khi quay về thì anh đã đi mất,
cho nên… dù sao tôi hơi lo lắng cho anh nên muốn gặp lại anh một lần để
xác nhận là anh không sao.
- Cô cứ để xuống dưới đi – Vĩnh Phong lạnh lùng nói. Cậu đang cố gằng
kiềm chế sự xúc động của mình, không muốn nó bộc lộ trước mặt cô. Cô lo
lắng cho cậu, trước giờ cậu chưa thấy ai lo lắng cho cậu, chưa ai quan
tâm cậu, vậy mà cô - một cô gái xa lạ lại quan tâm cho cậu.
Cô gái liền để xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Phong:
- Anh đã chịu nhận vậy thì xem như chúng ta không ai nợ ai nữa cả.
Nói rồi cô quay lưng bỏ đi mà không đợi câu trả lời của cậu. Mặc dù
cô biết rằng những thứ này không thể trả hết cái mà cô nợ anh. Nhưng cô
buộc phải rủ bỏ món nở này vì cô không muốn quan hệ của cô và anh day
dưa kéo dài. Cô không muốn có quan hệ với bất kì ai.
Cả đời Vĩnh Phong chư từng gặp một cô gái lạ lùng thế này, cô là
người đã đem lại cho cậu nhiều cung bậc cảm xúc. Những cô gái quay quanh cậu đều tìm cách lấy lòng cậu, chinh phục và chiều chuộng cậu. Còn cô,
ngay cả cái liếc mắt cũng không có. Chẳng muốn có một chút quan hệ gì
với cậu, quay lưng một cách dứt khoát. Một cái gì đó ở cô cuốn hút cậu
chứ không phải vẻ đẹp của cô. Bất giác cậu cứ nhìn về phía cô lúc nào
không hay biết.
Dùng khuôn mặt lạnh lùng, cô đi phục vụ từng bàn. Những tên háo sắc
thấy cô đến liền chảy cả nước dãi ra. Bọn này muốn lởi dụng thời cơ để
có dịp mò mẫm cô nhưng cô dường như có chuẩn bị trước. Khi họ vừa đưa
tay đến, cô liền nhét chai bia vào lòng bàn tay họ rồi ngọt ngào mời
mọc:
- Anh muốn uống bia nữa không, em khui dùng anh nha.
Nói rồi chẳng chờ tên này liền đưa tay mở liền mấy chai.
- Anh cứ tự nhiên dùng nha, em phải đi rồi.
Một tên khác muốn sàm sỡ cô từ bên hông, cô liền chộp lấy cái bật lửa
trên bàn nhằm vào bàn tay hắn ta mà bật lửa khiến hắn ta la lên. Cô liền giả vờ lo lắng như muốn khóc, nũng nịu nói:
- Em xin lỗi anh! Em cứ tưởng anh định hút thuốc nào ngờ. Anh tha lỗi cho em nha. Tại anh tự nhiên đưa tay tới.
Có thằng đàn ông nào lại nhỏ nhen chấp nhất với một người đẹp như cô
chứ. Tên này dù rất đau nhưng đành bấm bụng chịu đựng còn hơn nói rõ lí
do mà hắn đưa tay ra. Hắn giả vờ cười rộng lượng:
- Không sao.
Cô đi đến bàn của một gã mập mạp nhưng ăn bận khá sang trọng. Vĩnh
Phong nhìn mặt gã thấy quen quen. Chăm chú quan sát một hồi cậu nhớ ra
hắn chính là giám đốc Vương của công ty vận chuyển từng đến cầu cạnh nhà cậu. Hắn ta từng bỏ tiền mua một chiếc xe xịn để tặng cậu nhằm lấy
lòng. Nhưng nhìn mặt gã, cậu không ưa chút nào nên cũng ít có quan hệ.
Tên này là một tên cáo già, hắn giả vờ nhìn đi nơi khác, làm như mình không quan tâm gì đến cô. Làm cho cô mất cảnh giác, yên trí tiếp tục
dọn dẹp, sau đó hắn ta nhanh chóng nắm lấy tay cô vuốt ve. Vĩnh Phong có thể t