
nhìn lên khi thấy trước cửa lớp mình tự dưng có rất nhiều người.
Cô bé bỏ ổ mì xuống bàn rồi chạy ra xem.
Và Nim giật mình khi thấy Long mặt mày
tím bầm, tay trái bó bột, trên trán có dán mảnh băng to đùng đang quỳ ở
đó. Khi thấy Nim ra, Long kêu lên thất thanh:
- Xin lỗi Đỗ Quyên! Bạn cho mình xin lỗi vì trước giờ đã bắt nạt bạn! Làm ơn hãy tha thứ cho mình! Từ nay về sau mình không dám nữa! Không dám nữa!
Nim hoảng hốt cúi xuống vỗ vai Long, gương mặt khó hiểu.
- Làm ơn đi! Hãy nói là bạn tha thứ cho mình! Nếu bạn không tha thứ cho mình! Tụi nó đánh mình chết mất! – và Long khóc ầm lên.
Nim bối rối thật sự. Thế này là thế
nào??? Ai đã làm ra chuyện này chứ??? Nim suy nghĩ hồi lâu rồi cúi xuống nhìn Long. Tú Vân cũng kịp thời chạy tới.
( Bạn đứng lên đi! Mình tha thứ cho bạn!)
Nhưng Long không hiểu Nim đang muốn nói gì.
- Nim nói là nó tha thứ cho mày đó! – Tú Vân vòng tay “phiên dịch”.
- Cám ơn bạn! Cảm ơn bạn nhiều lắm!
Long mừng như cha chết sống lại. Thái độ đó làm Nim vô cùng lo lắng và khó hiểu, riêng Tú Vân thì thấy rất mãn nguyện.
- Thấy chưa! Tao đã nói với mày rồi! Đừng có kiếm chuyện với bạn tao! Nếu không thì chỉ có nước lết như thế thôi!
Nim xua tay ý bảo Tú Vân đừng nói nữa.
( Bạn đứng lên rồi về lớp đi! Vào tiết rồi đó!)
Mặt Long ngơ ngơ.
- Nim bảo mày đứng lên rồi biến đi, đừng có đứng ám ở đây nữa! – Tú Vân phiên dịch lại một cách khá …“chuẩn”.
- Uh! Uh! Mình đi liền đây!
Đám bạn đỡ Long đứng lên rồi dẫn xuống
cầu thang. Mọi người xung quanh nhìn Nim với ánh mắt vừa tò mò vừa sợ
sệt rồi cũng tản ra người nào về lớp nấy. Riêng Nim vẫn còn bối rối về
chuyện vừa xảy ra.
- Suy nghĩ làm gì cho mệt! Chắc có hero nào thấy bạn bị bắt nạt nên ra tay tương trợ thôi! – Tú Vân cười híp mắt.
Nhưng đó là ai mới được!
Nim trở về lớp với một đống thắc mắc trong đầu. Dù không muốn nhưng người đầu tiên mà cô bé nghĩ đến là Devil...
Và kể từ sự kiện đó, Nim trong mắt của
tất cả học sinh ở trường là một “nữ thần bất khả xâm phạm” vì họ đều tin rằng sau lưng Nim có một thế lực bí ẩn nào đó bảo vệ và che chở…có thể
là Devil…và cũng có thể là Angle…
Đã 3 tuần trôi qua kể từ ngày anh trai
Nim đi Mỹ. Cô bé bắt đầu thấy lo lắng cho anh. Từ trước đến nay chưa bao giờ anh đi công tác lâu đến thế. Công việc của một giám đốc ngoại giao
đòi hỏi việc phải đi xa nhiều nhưng chưa lần nào anh lại đi lâu như lần
này. Mấy ngày hôm nay cũng không nhận được tin nhắn của anh. Nim thấy
lòng nóng như lửa đốt.
Hôm nay Nim phải ở lại trực lớp nên về
khá trễ. Lúc bước ra khỏi trường chỉ có một mình cô bé, mấy ngày nay cô
bạn Tú Vân bị ốm nên không thể đi học. Vậy là Nim chỉ có một mình…
Nim định bụng về nhà, nhưng nghĩ lại
trong nhà giờ cũng không còn gì để ăn, mà ăn mì gói thì chán lắm rồi,
Nim nghĩ mình sẽ ghé vào một quán ăn nào đó trên đường ăn tối rồi về nhà cũng được.
Thế là cô bé chuyển hướng quay sang con
đường lớn, nơi mà ở đó, cuộc sống con người vô cùng thịnh vượng và cao
cấp, khác hẳn với khu phố của Nim, yên tĩnh và trầm lặng. Anh trai nói
rằng nơi nào càng đông đúc giàu sang thì nơi đó có càng nhiều cạm bẫy.
Nim ghé vào một quán ăn nhỏ nhỏ gần với siêu thị lớn nhất tỉnh.
Nhưng hình như có ai đó đang theo dõi cô bé, Nim nghe được tiếng bước chân sau lưng mình. Cô bé cố gắng đi thật nhanh.
Và đùng một cái, 2 chiếc xe ô tô từ đâu tiến lại chận đường Nim khiến cô bé hoảng hốt nhìn quanh.
Từ trong xe ô tô, một dáng người bước ra, Nim nhíu mày nhìn.
Và người ấy mỉm cười với cô bé.
- Chào bạn! Lâu ngày ta không gặp nhau! – Angle hay đúng hơn là Nhật Phụng vẫy tay mỉm cười.
Nim trố mắt ngạc nhiên.
- Lên xe thôi! Tôi dẫn bạn đến một nơi!
Nim do dự.
- Chẳng nhẽ mới mấy tuần không gặp nhau mà bạn đã mất niềm tin vào tôi thế ư? – Angle tỏ vẻ giận dỗi.
Nim vội vã lắc đầu.
- Thế thì lên xe với tôi! – Angle mỉm cười … nhưng không phải là nụ cười hiền lúc trước.
Nim đứng nhìn Angle một lúc rồi cũng leo lên xe. Có lẽ điểm yếu nhất của cô bé chính là quá tin người.
Và chiếc xe dừng lại trước một khách sạn lớn nằm giữa trung tâm thành phố.
Nim bắt đầu thấy hốt hoảng.
- Ồ không! Bạn đừng nghĩ lung tung! Đây
là khách sạn của gia đình tôi! Bạn ngồi đây đợi tôi vào trong thay áo
quần! – Angle lắc đầu cười, xoa xoa đầu Nim rồi mở cửa xe bước ra.
Nim lại đỏ mặt.
Một lúc sau, Angle bước ra trong trang
phục của một teenboy thứ thiệt, không còn áo sơ mi quần tây và cà vạt
nghiêm túc như lúc đầu.
- Anh xuống đi! Đưa xe cho tôi! – Angle vỗ vỗ kính xe nói với anh tài xế.
- Bạn lên ghế trước ngồi với tôi! – Angle lại mỉm cười.
Thế là chỉ còn Nim và Angle trên chiếc xe đó. Ô tô lướt nhanh ra quốc lộ.
- Bạn đói rồi chứ gì?