
t ra khỏi phòng trong trạng thái “bất cần đời”. Cô bé cũng chẳng để ý Devil đang nhìn mình mà đeo cái
cặp trên vai rồi bước ra cửa.
- Đi đâu đấy?
Nim buồn so quay lui.
( Đi học)
- Trong bộ dạng đó!
Nim chẳng buồn gật đầu và bước tiếp đi.
Devil bước vào phòng của Nim, sau vài giây quan sát đã hiểu được tất cả.
- Đứng lại đó!
Nim dừng bước.
- Bạn có biết là bạn ngốc lắm không hả? Đây là cái bàn là tự động, muốn nó vào điện thì phải bật công tắc chứ? – Devil cầm chiếc bàn là trên
tay “thuyết giáo”.
Nim ngớ người ra một lúc rồi cười toe toét chạy lại giựt chiếc bàn là trên tay Devil và bay vào phòng.
Và cậu nhóc lại phải chờ đợi…
Nhưng lần này Nim nhanh chóng hơn, chỉ mất có 15 phút là cô bé đã ủi
xong và mặc tươm tất. Định bụng chạy ra cám ơn cậu bạn ác quỷ dễ thương thì Nim hụt hẫng khi thấy Devil đã rời khỏi nhà từ lúc nào.
Thế là cô bé đành khóa cửa nhà lại rồi đi bộ đến trường. Devil thì làm
gì biết chờ đợi ai, Nim tự an ủi bản thân nhưng một nỗi tủi hờn cứ len
lõi dâng lên trong lòng. Mùi hoa lài ở đâu đó lại thoang thoảng bay vào mũi…
Ra đến đầu ngõ, Nim dự định sẽ đi ngã khác để đến trường cho nhanh nhưng tiếng còi inh ỏi ở phía sau khiến Nim phải quay lưng lại.
Và cô bé bất ngờ khi thấy Devil đang đứng dựa lưng vào xe ô tô, một vai đeo ba lô còn một tay bỏ vào túi quần. Trong bộ đồng phục, nhìn Devil
hiền hơn và thư sinh hơn.
Nim ngơ ngác một lúc rồi mỉm cười chạy lại. Vậy là không bị bỏ rơi nữa rồi!
- Quá sức chậm chạp! Lên xe nhanh đi! – Devil nhăn nhăn cái mặt rồi mở cửa xe bước vào trước.
Nim cũng hiểu đôi chút tính cách của Devil nên chả để tâm gì, vui vẻ leo lên xe.
Chiếc ô tô đen của ác quỷ đưa Nim đến trường, suốt đoạn đường, cô bé cứ ngồi cười một mình khi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra từ tối hôm qua
đến giờ. Devil đáng yêu đấy chứ? Đâu có dễ ghét như người ta vẫn nói!
Devil chẳng buồn để ý, cậu nhóc dư sức hiểu cái sự dở hơi của Nim. Nhưng ít ra ở cùng Nim lúc nào Devil cũng thấy thoải mái và sống thật với
mình…
- Dừng xe!
Devil nói lớn khi chiếc xe còn cách trường cỡ hơn hai chục mét.
Nim ngạc nhiên nhìn sang.
- Bạn xuống xe đi!
Nim bất động một lúc rồi cũng hiểu ra, cô bé nhanh chóng bước xuống xe mặc dù vẫn thấy hơi tự ái.
- Nếu bạn muốn sống yên ổn với dư luận thì tốt nhất là đừng để họ biết bạn quen tôi! Đi bộ vào trường đi!
Chiếc kính xe ô tô từ từ kéo lên, Devil chạy thẳng vào trường. Nim nhìn theo. Dù hơi nặng nề và độc đoán nhưng những gì mà Devil làm với Nim
đều muốn tốt cho cô bé. Nim hiểu vậy nên lặng lẽ bước đi tiếp.
Đến trước cổng trường, Nim chợt thấy mọi người cứ nhao nhác hẳn lên.
Nhìn ra thì thấy chiếc xe màu trắng của Angle cũng vừa mới đến.
Nim nhanh chóng lủi vào đám học sinh.
- Hey you! Ngày mới tốt lành!
Angle đột nhiên chạy tới phía Nim, tươi cười quàng vai cô bé. Đúng là phong cách của một du học sinh.
Nim hoảng hốt nhìn Angle. Ánh mắt cô bé đầy nghi ngờ. Lúc trước chính
Angle đã từng nói khi ở trường thì phải giả vờ không quen biết nhau để
người khác khỏi chú ý, sao bây giờ cậu ta lại….???
Hệ quả
của hành động thân mật ấy là khiến tất cả mọi người ở cổng trường trố
mắt nhìn, có nhiều cô bé ngất xỉu vì tức giận và ghen ghét ?!?
Nhưng điều đó không làm Angle để tâm, cậu nhóc vẫn tươi cười cùng Nim đi vào trường. Và đó có thể coi là sự kiện nổi bật nhất của trường này từ trước đến nay!
Nim vội vàng hất tay Angle ra, huơ huơ tỏ ý bất bình.
- À! Khoan đã! Lần này tôi có đem theo giấy và bút đây!
( Sao bạn lại làm thế?)
- Tôi có làm gì đâu? – Angle ngây ngô
( Không phải bạn nói nếu ở trường thì chúng ta phải giả vờ không quen biết nhau sao?)
- À! Tôi cũng tính thế cho bạn đỡ phiền hà! Nhưng hôm bữa bạn ngất ở cầu thang của trường tôi lỡ bế bạn lên trước mặt bàn dân thiên hạ rồi!
Đằng nào họ cũng bàn tán về mối quan hệ giữa tôi và bạn, nên chúng ta
cứ thoải mái với nhau cho khỏe! Với lại, ở trường tôi chỉ quen có mỗi
bạn với Devil, chơi một mình hoài chán lắm! – Angle nói với vẻ “tội
nghiệp”.
Nim thở dài.
- Thôi! Đừng để tâm tới họ làm gì, mình vào lớp thôi!
Angle tươi cười khoác vai Nim tiếp tục đi.
Và những ánh mắt vẫn đeo bám…
………………………
Lớp của Nim tuy toàn học sinh khuyết tật nhưng đa số đều là không nói và nghe được, gia cảnh cũng khá ổn ( có thế mới học ở đây được). Riêng
Nim, cô bé thuộc dạng giàu có nhất lớp vì anh trai của Nim làm lương một tháng hơn 10 triệu, mà nhà chỉ có 2 anh em, suy ra Nim muốn gì là có
đó, nhưng may là cô bé không thuộc dạng đua đòi.
………………….
Kết thúc 3 tiết học đầu tiên trong tình trạng bị soi mói tột độ, Nim cố gắng tự trấn an mình bằng cách ra sân sau ngồi một mình. Cô bé vẫn hay làm như vậy mỗi khi thấy khó