
t cả quá khứ vùi chôn.
Như thế sẽ tốt cho tất cả.
* * *
- Thiếu
gia!
- Còn
bao lâu nữa vậy bác? - Hắn vừa mở cửa xe, vừa hỏi bác tài xế.
- Còn
hơn 20 phút nữa.
- Vậy
vẫn kịp chứ?
- Tôi
sẽ cố cho xe chạy nhanh.
- Cảm
phiền bác.
-
Không có gì! Đó là nghĩa vụ của tôi mà, thiếu gia!
Bác
tài cười nhẹ, đáp lời vẻ cung kính rồi ngồi vào vị trí tay lai, bắt đầu cho xe
chạy. Hắn ngoái đầu lại đằng sau, nhìn bệnh viện lại một lần nữa rồi nhoẻn miệng
cười, khẽ thì thầm: "Tạm biệt em, kí ức của anh!"
* * *
- Có
chuyện gì vậy?
My ngạc
nhiên khi thấy nó chợt đứng im, dường như vừa giật mình vì cái gì đó. Nhỏ nhìn
quanh. Không có gì lạ. Vậy nó đang nhìn cái gì thế nhỉ?
- A,
không có gì! - Nó vội vã trở lại việc thu xếp đồ. - Chỉ tại tự nhiên tớ cảm
giác như có ai đó đang gọi mình.
- Vậy
sao? - My cười. - Linh cảm à? Có lẽ là ba mẹ cậu nhớ cong ái quá chăng? Hay
là... Kiệt nhỉ?
My
nháy mắt nghịch ngợm. Nó đỏ mặt cúi đầu.
- Cậu
nói linh tinh cái gì thế?
- Tớ
nói linh tinh bao giờ? - My bĩu môi. - Tình cảm của Kiệt với cậu đến đứa ngốc
cũng nhận ra. Đừng nói với tớ cậu lại ngốc quá mức vậy nhé.
- Tớ...
-
Haizzz, Du à! Kiệt quả thực tốt lắm. Cậu ấy làm gì cũng nghĩ tới cậu. Tớ thấy cậu
nên cân nhắc việc với cậu ấy. nếu không thích cũng đừng bắt cậu ấy chờ đợi lâu
như vậy. Còn nếu thích thì cho cậu ấy cơ hội đi. Một chàng trai tốt như vậy,
trên đời không có nhiều mà lựa chọn đâu.
- Tớ
hiểu, nhưng cảm giác của tớ với Kiệt... không phải là tình yêu. - Nó thở dài.
Tình cảm này nếu nói là tình bạn thì có vẻ đúng hơn.
- Tình
cảm có thể bồi đắp mà. Cậu cứ từ xác định tình cảm của mình, đừng vội vã.
- Ừ!
Nó lại
rơi vào trầm tư. Đột nhiên lại chợt nhớ đến chàng trai kì lạ hôm nay. Người đó
đối với nó là một cảm giác rất quen thuộc. Ở gần người đó, nó cảm thấy trái tim
mình lỗi nhịp, cảm giác rất bối rối, không thể lí giải nổi. My đứng lặng nhìn
nó, khẽ lắc đầu, nói rất khẽ, dường như là tự nói với mình:
- Tình
cảm của cậu xem ra chưa bao giờ thay đổi!
Thời
gian là thứ hữu hiệu nhất giúp con người vứt bỏ quá khứ. Nó là thứ đáng quý,
nhưng đôi lúc lại vô cùng đáng sợ. Bởi, thời gian là thứ duy nhất con người
không bao giờ có thể lấy lại. Một khi nó đã đi qua, thì cũng giống như một bát
nước đổ đi, dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể trở về. Vậy nên, một quyết định
sai lầm có thể thay đổi tất cả. Một khi vòng xoay của định mệnh chuyển động, số
phận của những con người nằm trong đó sẽ đổ thay... vĩnh viễn. Không bao giờ có
thể... trở lại ngày đầu tiên.
Tháng
sáu, mùa hè hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Cái nóng buông xuống tất thảy các
phố phường. Con đường rợp nắng, nóng nức đến mức khó chịu vô cùng. Khó khăn lắm
mới thấy một cơn gió dịu nhẹ, mơn man thổi qua. Rất nhẹ thôi, nhưng cũng đủ khiến
tâm trạng người ta dịu đi phần nào.
Nó lặng
thầm bước trên con đường tấp nập người qua lại, trên tay cầm mấy quyển sách,
đưa lên đầu che đi một phần những tia nắng gay gắt của buổi trưa. Nó thở dài,
thầm than trong lòng. Biết vậy sáng nay nó đã để ba đưa đi. Nhưng vốn là sáng
nay trời trong, mát mẻ, cứ tưởng hôm nay được ngày râm mát, đẹp trời. Cũng tại
cái dự báo chết tiệt. Cái gì mà nhiều mây, không nắng? Bây giờ nắng muốn chết rồi
đây! Lòng nó không ngừng cảm thán. Tự dưng sáng nay nổi hứng muốn đi bộ làm gì
không biết. Đoạn đường về nhà không dài, nhưng dường như đã bị cái nóng chết tiệt
này làm cho trở nên dài vô tận rồi.
"Píp
píp".
-
Nhóc, làm gì mà đi giữa trời nắng thế này hả?
Giọng
nói quen thuộc này khiến nó vừa nghe đã biết là ai. Khẽ cười, nó quay đầu, nói
với chàng trai trong xe:
- Chào
thầy!
- Ừ! -
Minh cười, nhìn chỗ sách trên tay nó. - Lại ôn luyện hả?
- Dạ!
Em cũng sắp thi đại học rồi mà.
- Ừ, vậy
cố lên nhé! Vậy nhóc có muốn quá giang về nhà không?
- Dạ tất
nhiên là có!
Chỉ đợi
có thế, nó lập tức mở cửa, trèo lên xe Minh. Anh mỉm cười, lắc đầu, lái xe đi.
Nó lúc nào cũng trẻ con như vậy. Mặc dù bây giờ đã sắp trở thành sinh viên đại
học rồi. Nó ngồi bên cạnh, tranh thủ mở sách ra đọc, thi thoảng liếc mắt nhìn
Minh. Nó thấy có chút hối hận vì đã lên xe. Trong hơn một năm anh ở cạnh, chăm
sóc nó, kể từ sau khi nó mất đi trí nhớ, nó cũng đã hiểu tình cảm anh dành cho
mình. Nhưng nhiều lắm nó cũng chỉ có thể coi Minh là một người anh trai, không
thể hơn được nữa. Ngồi cạnh anh thế này, nó cảm thấy rất ngại ngùng, đành giả vờ
chúi đầu vào sách, mà thực ra... nó đâu có vào đầu được chữ nào >o<.
- Em
có vẻ chăm chỉ nhỉ! - Minh nhìn sang bên, cười khi thấy nó đang "chăm chú
đọc sách".
- Giờ
thầy mới biết sao? - Nó bĩu môi, mắt vẫn không rời quyển sách. - Em là học sinh
chăm chỉ mẫu mực đó.
- Vậy
sao? Vậy mà thầy thấy trước đây em có không ít lần không thuộc bài đấy. Cụ thể
là bao nhiêu ấy