Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325375

Bình chọn: 8.5.00/10/537 lượt.

à nó rất xinh, vậy mà từ trước tới giờ mọi người chẳng ai để ý tới. Cả lớp chỉ biết nó là “nữ hoàng” thôi, tôn trọng nó cũng chỉ vì nó giỏi chứ ko hề biết là nó lại đẹp đến nhường này. Cả trên sân khấu và dưới khán đài đều nín thinh để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó – “nữ hoàng đến trễ” nổi tiếng toàn trường. Còn hoàng tử – Hoàng Vĩnh Kì thì như chết đứng khi nhìn thấy “người đẹp” của mình tiến tới gần.

Nó tươi cười tiến sát về phía Kì, kéo váy và cúi đầu chào, xong ghé sát tai hắn mà thì thầm

_Lo mà diễn cho tốt đi!!

Kì giật mình bừng tỉnh. Phải rồi, đây chỉ là diễn kịch, ko phải là sự thật. Chỉ là diễn kịch mà thôi. Qua khoảnh khắc này thì mãi mãi sẽ ko thể được nữa.

Kì vòng tay qua eo nó, ôm nhẹ rồi dần dần xiết chặt hơn. Nó cảm nhận được con tim nhỏ bé của mình đang thổn thức khi mà bàn tay ấm áp của Kì chạm vào cơ thể mình. Nó lắc đầu, cố xua đi cái suy nghĩ sai lầm đó. Nó với Kì chỉ là bạn bè mà thôi, ko đời nào nó có thể có tình cảm đó với Kì được. Trong tim nó chỉ có mình Lâm mà thôi… nó phải kìm chế, nó ko muốn có lỗi với Lâm.

Vở diễn kết thúc trong tràng pháo tay của cả khán đài. Ko gian như vỡ òa ra và con tim của nó ổn định được nhịp đập, nó đã có cảm giác rất bình thường chứ ko còn như lúc nãy nữa. Nó liếc mắt nhìn Kì và nhận ra ánh mắt của Kì cũng đang hướng về phía nó, một ánh nhìn buồn bã đầy tâm trạng. Có lẽ nào nó đã khiến Kì tổn thương đến vậy??

Ko, tất cả chỉ là một vở diễn, nó phải nhanh chóng xóa cái hình ảnh ấy khỏi đầu mình… nó ko muốn phải bội lại tình cảm đối với Lâm, ko hề muốn… ko bao giờ nó phản bội Lâm…

Sau vở diễn, nó tránh mặt Kì. Nó sợ, nó sợ cái cảm giác điên khùng ấy lại một lần nữa đến với nó. Nó phủ nhận, nó ko muốn trái tim mình hướng về Kì. Nó ko nghĩ mình thương Kì, vì tình cảm ko thể đến nhanh như thế được… ko thể nào.

Nó vẫn vậy, vẫn đến trễ và vẫn pha trò chọc phá trong lớp. Nhưng tuyệt nhiên nó ko nhìn Kì, nó sợ sẽ bắt gặp ánh mắt của Kì, ánh mắt buồn bã đầy tâm trạng ngày hôm ấy.

Giờ thì nó có thể về nhà ngay sau khi tan học, vì trời ko còn mưa. Dì Trinh đã trở lại bình thường như lúc trước, vui vẻ và luôn luôn thương yêu nó. Tự dưng nó cảm thấy có lỗi với dì, muốn đối xử tốt với dì. Dù sao thì bây giờ mẹ cũng đã tái giá, đã rời xa nó, đã tìm thấy hạnh phúc riêng. Vậy thì nó chẳng còn lí do gì mà ghét dì Trinh nữa. Hơn nữa, nó đã hứa với ba là sẽ đối xử tốt với dì – vào cái đêm noel trời mưa ấy.

_Thưa dì con mới đi học về!! – nó tháo giày ra và nói to.

_Về rồi sao Linh? Con vô mà coi nè, dì làm món sườn xào mà con rất thích đó!!

_Dạ… hả?? Mà sao dì lại biết con thích món đó??

_Ummm, bí mật. Dì còn biết là con thích ăn mì tôm nữa kìa!! – dì Trinh cười hiền.

Nó nhíu mày, suy nghĩ một lát

_A, ba con nói đúng ko dì?? Thôi được rồi, dì ko cần phải làm mấy món đó đâu! Con hết thích rồi…

_Ơ… dì làm con ghét nữa sao? Từ này dì sẽ ko làm nữa!!

_Ko… ko phải đâu dì. Thôi được rồi, con sẽ ăn. Dì chờ con chút nha!!

Nó phóng như bay lên phòng, mau chóng thay đồ ra rồi lại phóng xuống dưới nhà. Thơm quá… dù ko muốn nhưng cũng phải công nhận là tài nấu ăn của dì Trinh vượt hơn hẳn so với mẹ nó.

_Thơm quá dì ơi!! – nó cười, vui vẻ ngồi xuống ghế.

_Thật sao con?? – dì Trinh ngạc nhiên, lần đầu tiên nó cười với dì mà.

_Vâng… ummm, con ăn được chưa dì??

_Được rồi con! Dì có để phần cho ba rồi, con cứ thoải mái đi!! – dì Trinh tươi cười hiền dịu.

Nó đưa đũa, lựa chọn. Thực sự là dì nấu ăn rất ngon, nó ko biết nên ăn món nào trước đây.

...

Sau khi đánh chén no căng, nó ngồi ôm bụng trên ghế. Cái bụng của nó căng phình to ra vì no.

Nó ngồi phịch xuống salon, bật tivi lên. Dù gì thì bây giờ cũng đang buồn chán, chẳng biết làm gì. Xem tivi là cách giải quyết tốt nhất. Chán thật, tivi cũng chẳng có gì để coi hết. Đang xoay xoay cái điều khiển thì tiếng cửa bật mở, ba nó bước vào nhưng ko đường hoàng như mọi ngày nữa mà với bộ dạng tả tơi, quần áo rách mướp.

Nó hoảng hốt chạy lại đỡ khi thấy ba gần như khụy xuống, miệng hét to gọi dì Trinh. Dì đang ở trong bếp rửa chén nghe tiếng thét của nó vội chạy ra xem có chuyện gì đã xảy ra.

_Dì… ba làm sao đó dì!! Con… con lo quá…

_Con yên để dì coi!! – dì Trinh đưa tay lên sờ trán chồng – Chết, ba con cảm rồi. Mau đưa ba vô phòng đi con!!

Nó cuống quýt lên, vội quàng tay ba qua vai mình rồi đỡ ông vô phòng. Từ trước tới giờ, nó chưa bao giờ thấy lo cho ba như lúc này. Kể cả vào cái đêm noel mà ba về nhà trong bộ dạng ướt sũng đó thì nó cũng ko lo bằng lúc này… tự dưng nó có linh cảm ko tốt.



Nó ngồi nghệt mặt ra ở ngoài phòng khách, để dì Trinh có thể yên tĩnh chăm sóc ba. Nó đang lo sợ. Đúng là vậy, nó lo lỡ như… lỡ như ba có xảy ra chuyện gì… làm sao nó sống nổi.

“Mày đi chết đi Linh!! Nghĩ bậy bạ ko hà, ba bị cảm thôi mà… đừng có làm quá lên vậy!!” – nó nghe li


The Soda Pop