
..sống chết thế nào!
Tôi thề rằng mình là thằng an ủi tệ nhất thế gian, cái vụ này chán phải biết, tin tôi đi.
-Tớ hiểu mà. -Được rồi, đừng có nói nữa, có một ông già sống nhăn răng để
mà ngắm còn sướng hơn không có ai, tôi nghĩ vậy nhưng lại nói khác, tất
nhiên- Nhưng nếu mà cậu đi, những người ở lại sẽ như thế nào chứ, cả tớ
nữa, cậu không nghĩ đến tớ à?
"Cưng vứt anh ở cái xó chết tiệt nào rồi?", đó mới là câu tôi muốn hỏi, chính xác.
-Tớ cũng không muốn đi! -Nó nói đầy hoang mang, rồi giọng nhỏ dần-Nhưng tớ sợ...
Sợ cái gì? Sao nó sợ lắm thứ thế?
Tôi đẩy nhẹ nó ra, nhìn mắt nó. Madi bây giờ đã ngưng khóc, nhưng nước mắt tèm lem.
-...Sợ không ai cần tớ nữa.
Lần này thì nó nói nhỏ tới mức tôi suýt không nghe.
Tôi tự hỏi sao một đứa lúc nào cũng cười nói tíu tít, bạn bè không thiếu lại sợ những thứ như vậy?
-Ngốc quá, sao lại không ai cần cậu được? -Tôi lau nước mắt cho nó, cố kìm
không ném cho nó mấy câu phũ phàng vì có cảm giác nó sẽ vỡ tan ra luôn
ấy-Bạn bè luôn ở bên cậu mà, tớ nữa nè, cậu quên mất tiêu rồi à? Đừng có nghĩ như vậy, hiểu không?
-Hic, bạn bè tớ chỉ tin được vài người thôi! -Madi nói, tôi thề là nó đang ám chỉ hai thằng dại gái bạn êu của tôi- Còn cậu, cậu có chê tớ là con
nít, mít ướt và điên khùng không?
Có. Anh thề là có, lấy danh dự của White Fang đấy!
-Tớ thích là đằng khác, sao chê được? -Tôi cười nhẹ- Nếu không phải vậy thì đâu còn là Madi nữa, phải không?
Nó vui lắm, thành ra vừa khóc vừa cười, nước mắt đã ngưng giờ chảy tiếp.
Xúc động mạnh thật đấy, nó muốn lương tâm cắn tôi đến chết sao?
Nó ôm tôi, vùi mặt vào áo tôi như con mèo con, nói với giọng run run, nghe rất khó tả:
-Có những điều cậu không biết đâu. Thật ra tớ thích cậu từ lâu lắm rồi,
hic, không biết từ bao giờ nữa, hic, cũng không biết...vì sao nữa, thích đến phát điên lên ấy...Nhưng tớ...hic...không dám nói vì tớ sợ
bị...hic...từ chối. Cậu không biết tớ ganh tỵ với Subi như thế nào đâu,
em ấy có thể làm những việc mình muốn. Cậu còn nhớ hôm tớ và Subi cãi
nhau...trong quán bar không? Hôm đó, không hiểu sao tớ nhận ra nếu không nói với cậu thì tớ sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ muốn nói ra thôi, không mong giờ hơn. Cậu không biết cậu..hic...làm tớ vui như thế nào đâu!
Nó nói một lèo làm tôi càng nghe càng bất ngờ, kiểu không tin được ấy. Tôi có gì để nó thích đến thế nhỉ? Và còn nữa, tôi ngưỡng mộ Madi quá, thật đấy, nó thẳng thắn và hồn nhiên hết chỗ nói.
Tôi định nói gì đó nhưng nó đã rời ra, một tay làm hiệu im lặng, một tay quẹt nước mắt, xong hít vào một cái rồi cười bảo:
-Tớ yêu cậu!
Không hiểu sao, nhưng cái ý nghĩ đầu tiên lúc tôi nghe câu đó là tôi muốn nghe lại lần hai.
Madi choàng tay qua cổ tôi, kéo xuống. Môi nó chạm vào môi tôi. Ướt và mềm.
Đó là lần đầu tiên nó chủ động, chỉ là hôn phớt thôi, rất nhanh rồi rời
ra, nhưng tôi nghĩ là mình đã hiểu cái gì gọi là cảm giác "suối mát chảy qua tim", kiểu sến sến như thế. Cảm giác đó tuyệt đến mức bây giờ mà
chết cũng sướng.
-Vậy cậu không đi, được không?-Tôi hỏi.
Nó không thích tôi nữa mà chuyển thành yêu, chả biết nghĩ thế nào nữa.
Madi không trả lời, chỉ lại vùi đầu vào áo tôi để tìm hơi ấm. Không muốn nói thì thôi vậy. Tôi ôm lấy nó, nhìn dòng nước đen ngòm chảy dưới kia mà
thấy thật vui, và cả tội lỗi nữa, nhưng kệ, tới đâu thì tới.
BadBoy của bọn tôi có một tin hot.
Rất hot.
Cực hot.
Vô cùng hot.
Đó là...
Thằng điên nhất đã quyết định phát bệnh trở lại sau cú sốc ra đi của đại ca. Khỏi nói ai cũng biết đó là trùm của đội tuyển quốc gia môn Lý -
"hot điên-er", tức Thuận đại ca. Nó tái xuất giang hồ với một dòng tít
giật gân trên bảng thông báo của trường, nội dung như sau:
[Hot boy tuyển vợ
Yêu cầu sơ lược: Không bị si đa ghẻ lở, lác đồng tiền, rụng tóc hói đầu, trĩ nội trĩ ngoại.
Yêu cầu cụ thể:
+Chiều cao: >50 cm và <160 cm
+Cân nặng: > 20 kg và <90 kg
+Số đo ba vòng: 80-90-100
Mọi thông tin liên hệ số máy: 09064024**, hoặc đến lớp 11 Lý ở phòng 15.'>
Bây giờ thì tôi đã ngấm sâu cái câu "trở lại lợi hại hơn xưa" rồi. Độ
điên của nó tăng vọt theo cấp số nhân, có lẽ do kìm nén bấy lâu.
Nó đứng cười hô hố hừ hự với cả đám đang bu quanh, thần thái tươi tỉnh
hết sức. Madi vừa đến trường, đọc xong mớ chữ đó thì chắp tay trước mặt
như đang cầm que nhang, lạy thằng Thuận một lạy, nói thành khẩn:
-Sư phụ, xin hãy nhận con làm đệ tử!
Cả đám ôm bụng cười ha há.
Thằng Thuận mặt tỉnh như ruồi, hất ngược tóc lên, tay vuốt vuốt bộ râu vô hình dưới cằm, đăm chiêu phán:
-Thiện tai, thiện tai! Ta có thể thấy phẩm chất của con nhưng ta chỉ
nhận thê thiếp, không nhận đệ tử, con giới thiệu cho ta vài người đi!
-Em chuyên Anh bữa đi trại đá mày rồi à?-Con Liên đứng tựa bảng