Ring ring
Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325855

Bình chọn: 7.5.00/10/585 lượt.

nói gọn rồi quay đi, nhưng chợt nhớ ra điều gì, quay lại, liệng mắt tới chỗ Madi, cười rất đểu - Chào
người đẹp nhé!

Xong, nó bước ra ngoài và đi luôn, chả thèm cho thằng Thuận số điện thoại, bọn lớp 11 cũng phắn theo.

- Quen nhau? - Thằng Exdi không kìm được ngạc nhiên hỏi "người tình trong mộng".

Cái em này sao mà ai cũng quen hết vậy? Cả mấy thằng nghiện mà nó cũng chơi được sao?

- Cũng không hẳn! - Madi hơi dè chừng, quay sang nói với cả bọn - Nhưng loại người đó đừng nên dây vào, chẳng được gì đâu!

- HIV hả? - Tôi nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Nhỡ đâu thằng đó cắn 1 phát thì đi tong cả tuổi thanh xuân!

Cả lũ nghe vậy thì tá hỏa. Cũng phải, thằng nhóc mới học lớp 10 mà nhiễm HIV vì nghiện thì ghê thật.

- Chắc không đâu. Nhưng tớ ghét thằng đó lắm! - Madi không có vẻ gì là đùa.

- HIV thì sao chứ? Bọn mình toàn dân si-đa hết mà lo giề? - Con Liên cười hềnh hệch bảo bọn kia. Nó là đứa con gái bình tĩnh nhất ở đây. Người ta thấy nguy hiểm thì chạy, còn nó thì hăng máu xông vào.

- Đúng rồi! - Tôi phì cười vì đã quen với cách nói của nó, quay sang bảo cả bọn - Đi theo tụi kia thôi!

Cơ bản là có 1 trò rất vui đang đợi...

- Để làm gì? - Thằng Hùng chột dạ. Cái thằng này mới nghe dọa là dân HIV
mà đã đổ mồ hôi là sao? Tình yêu to lớn dối với em Nokia của nó đâu mất
rồi?

- Để đòi lại điện thoại cho mày chứ giề? - Tôi dụ nó. Kể ra cái mục đích này cũng rất cao quý đấy chứ!

- Há há, phải đó Hùng! Con "dế" đó em người yêu xưa tặng mày còn gì! -
Thằng Thuận bò ra cười như xem hài Hoài Linh -Vân Sơn xong, vỗ vai Hùng
khuyến khích.

- Tình là phù du! Tao không đi đâu! - Thằng này nhìn hổ báo thế mà lại tỏ ra nhát gan. Không khéo phen này bị em bồ đập cho sặc cơm ra vì làm mất quà tặng, nghe bạo lực dã man, haha...

Tuy nhiên, nó vẫn phải đi vì không muốn vụt mất 1 trò vui. Bọn tôi chia làm rất nhiều nhóm bám theo lũ lớp 11. Có 2 lí do: Một: điều tra xem đối
phương có bao nhiêu thằng để tiện đánh hội đồng, hai: phát huy tinh thần dân tộc, ngồi chờ đến giờ hẹn chi bằng chơi lén trước để lấy tinh thần!

Nhóm tôi có 5 thằng: tôi, Thuận, Cường, nhỏ My (xuất hiện ở chap tạt nước)
và Exdi, mon men theo phía sau thằng Đạt, tức cái tay lớp 11 có máu mặt
nhất trong phe của thằng oắt tên cái gì mà Saker đó. Nó đang đi cùng 3
thằng qua thư viện rồi ra sân bóng. Quái, bọn này định gài mìn hay làm
gì trước thế, trông khả nghi lắm.

- Chơi lén vậy là không đẹp đâu! - Đang tò mò, rón rén chạy theo thì 1 giọng nói nhỏ vang lên phía sau bọn tôi.

- Ma! - Thằng Thuận vừa lẩm bẩm vừa quay lại nhìn. Đồ điên!

- Suỵt! - Thằng Exdi giơ ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. Là Madi vừa
hù bọn tôi, con bé này có máu phim kinh dị, trinh thám hay sao mà xuất
hiện lúc gay cấn thế không biết!

- Nép vào! - Tôi vội bảo cả bọn khi thấy thằng Đạt có dấu hiệu dừng lại. Không lẽ nó đã biết bị theo dõi?

Cả lũ 6 người nép vào phía sau cái khán đài cao lớn sát sân bóng.

- Auuuuuu... Giẫm chân tao mày??? - Tiếng thằng Thuận la oai oái. Trời ạ! Đúng là hôm nay nó quên uống thuốc hoặc uống nhầm thuốc hết hạn nên
tinh thần hỗn loạn rồi, đau có tí mà cũng gào lên.

Nó có công rất lớn trong việc tố cáo bọn tôi, vì thằng Đạt và 3 tên đi cùng đã phát hiện ra cả lũ.

Và cuộc "nói chuyện" chính thức diễn ra ở 1 chỗ khuất sau khán đài, ít ai
nhìn thấy. Càng tốt, đánh 4 thằng này xong cho tỉnh táo để còn vào gặp
Thúy Kiều trong môn Văn. Chỉ tiếc là vào học rồi, kiểu gì sổ đầu bài
cũng bị trừ điểm cho xem!

- Để thằng Đạt cho tao! - Thằng Exdi dù băng quấn đầy người nhưng vẫn
hăng máu, bẻ tay răng rắc. Lần này đánh không nhầm hàng nên nó có quyết
tâm rất cao.

- Thì lên! - NHỏ My cũng hào hứng không kém, bay lên trước.

Thằng Thuận và Cường cũng xông vào góp vui. Thế là 1 cuộc quần nhau tơi tả,
khói bụi mù mịt giữa sân xảy ra, không quên mang lại những âm thanh êm
tai. Ặc, bọn này không để cho tôi thằng nào sao? Thôi thì ngồi xem kịch
vui cũng được vậy.

- Này! Cậu đang bị thương mà! - Madi thấy thằng Exdi lại đánh nhau nên
kêu lên và định bay vào can nhưng tôi nhanh hơn, giữ tay nó lại:

- Yên nào! Nó không chết được đâu!

Nhưng dùng từ "chết" hơi kinh dị với 1 đứa con gái không biết đánh nhau là gì nên con bé càng hoảng, nó cố gỡ tay tôi ra, bức xúc:

- Bỏ tay ra! Tớ phải ngăn cậu ấy!

Có cảm giác như thằng Exdi là anh lính xông pha tiền tuyến, con bé này là
vợ nó ở hậu phương thương chồng còn tôi là đế quốc chủ nghĩa gây ra
chiến tranh chia lìa đôi uyên ương này ấy! Khốn kiếp! Tự dưng thấy mong
cho thằng Exdi tử trận cho rồi, haha. Đáng tiếc là nó đang chiếm ưu thế, vừa cho thằng Đạt 1 chưởng như truyện Kim Dung.

- Nó thắng rồi kìa. Cậu xông vào mà ăn đạn lạc!

Madi nghe vậy thì thôi không làm loạn nữa, quay đầu nhìn về phía Exdi. Thằng Đạt lại vừa ăn 1 đòn vào bụng ngả ngửa và đang