Old school Easter eggs.
Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tại Sao Tôi Lại Yêu Em???...vịt Con Xấu Xí!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324212

Bình chọn: 10.00/10/421 lượt.

biết sao hôm nay
tôi lại có thể xúi giục nó. Phen này chắc có người bị đuổi học 3 ngày
đây.

Anh Thư không trả lời, đôi mắt to tròn của nó cứ nhìn vào một
khoảng không vô định, đôi môi đỏ mọng của nó mím chặt vào lộ vẻ giận dữ. Nhưng không biết sao nó có thể để yên chuyện này được?

-Anh ta xem tao như trò chơi à?

Câu nói của Anh Thư hòa vào tiếng ồn ào của lớp. Câu nói ngắn gọn ấy khiến
tôi không biết phải làm gì hơn, chỉ biết nắm chặt tay nó, chỉ biết đồng
cảm với nó trong giờ phút này. Một giọt nước mắt bướng bỉnh rơi xuống
trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng của Anh Thư khiến tôi không cầm lòng được phải khóc theo.

Tiết học thứ hai trong qua trong một bầu không khí nặng nề bao trùm 2 đứa. Không đứa nào nói với nhau một lời nào hết, cả 2 đều đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Giờ ra chơi
đã điểm, cả lớp lại vỡ ra như bầy ong. Mọi điều diễn ra bình thường,
thật bình thường như mọi ngày, duy chỉ có Anh Thư không còn xông xáo như mọi ngày nữa. nó nằm xuống bàn và đôi vai nó đôi lúc bỗng run lên. Chợt tôi nhận thấy Thanh Phong đang đi đến bàn của 2 đứa. Cậu ta khẽ đặt tay lên vai Anh Thư, giọng nói thật dịu dàng:

-Cậu bị làm sao thế?? (90% là giả dối)

Anh Thư không trả lời, nó thừa biết người phát ra câu nói đó là ai nhưng nó không buồn ngước lên. Thanh Phong dường như rất tức tối trước phản ứng
của Anh Thư, nhưng cậu ta cố nén giận dữ, ôn hòa nói:

-Cậu đừng như thế nữa, mình sẽ đau lòng lắm đấy!

Nếu lòng cậu ta thật sự biết đau thì trời sẽ tiếp tục nổi dông, không chừng cơn bão số 8 lại đổi ý mà nổi mạnh thêm và tống thẳng vào Việt Nam chắc chết quá.

Không thấy Anh Thư trả lời, nét mặt Thanh Phong bỗng tê
cứng lại, từng đường nét trên khuôn mặt dường như không còn một chút
thiện cảm nào cả. Cậu ta nén giận dữ, cố gắng kiên nhẫn nhìn chúng tôi
tươi cười:

-Hà Vy này (sao muốn ói quá), cậu cố chăm sóc cho Anh Thư giùm mình nhé, dạo này mình thấy Anh Thư ốm đi nhiều đấy!

Rồi cậu ta ném cho tôi một ánh mắt mà tôi không biết phải miêu tả như thế
nào cho đúng, đại khái tôi hiểu ý cậu ta rằng “dám bén xén chuyện hôm
qua thì coi chừng”. Nghĩ đến đây tôi chợt rùng mình vì nhớ lại cảnh hôm
qua. Không mẹ ơi, con không muốn lại bị ăn tát oan mạng đâu.

Thanh
Phong vừa bước đi cũng là lúc Anh Thư ngẩng đầu lên. Đôi mắt ngân ngấn
nước nhìn tôi không nói gì nhưng tôi biết con bé này sắp bị xiêu lòng vì những lời nói ngọt như mía lùi đó. Đúng là “con trai yêu bằng mắt, con
gái yêu bằng tai mà”.

Suốt cả giờ ra chơi, 2 đứa tôi không nói được với nhau câu nào cả.

Tôi cắm đầu trong những bài tập nâng cao.

Còn Anh Thư thì im lặng để theo đuổi những dòng suy nghĩ của riêng mình.

Một lát sau, tôi thấy Anh Thư lấy giấy viết ghi ghi cái gì đó. Tuy rất tò
mò muốn biết xem nó ghi cái gì, nhưng thấy nó tập trung qua nên thôi.
Hôm nay thật là, có một cái gì đó khiến cho bầu không khí trở nên nặng
nề hơn, Anh Thư không buồn nói chuyện với tôi nữa cũng khiến tôi cảm
thấy cô đơn và trống vắng. Kỳ thật trong lớp chỉ có Anh Thư là tốt với
tôi thôi, chỉ có nó là người thường xuyên trò chuyện với tôi. Cho nên
hôm nay khi nó không nói chuyện với tôi cũng đồng nghĩa với việc tôi bị
bỏ bơ vơ một mình. Haizzzzzzzzzzzz

Anh Thư chợt khiều khiều tay tôi, nó đưa tôi tờ giấy ghi chi chít toàn chữ là chữ, chắc là tờ giấy ban
nãy. Rồi nó khẽ lên tiếng:

-Tao mệt quá chắc về trước, tiết sinh
hoạt hôm nay mày đưa cho cô cái này giùm tao, đây là danh sách thi văn
nghệ chào mừng 20-11. Tao muốn được về nhà yên tĩnh.

Nói rồi Anh Thư lẳng lặng cất sách vở vào trong cặp, tôi không biết làm gì hơn, nó đã
quyết định ra về rồi mà, tôi không thể làm gì để thay đổi được quyết
định của nó. Thôi thì đành giúp nó dọn dẹp sách vở vậy.

Anh Thư đi
rồi, chỉ còn lại tôi với mớ hỗn độn trong đầu. Cái đầu này, đúng là suy
nghĩ lung tung mà. Người ta nói đúng “Nhàn cư vi bất thiện”. Hiện tại
bây giờ tôi đang rất “nhàn” đây này, chắc sẽ sinh ra nhiều điều “bất
thiện” đây.

Cũng may giờ ra chơi cũng vừa hết, tôi chợt mừng vì thời gian không cho phép mình làm chuyện “bất thiện”, cũng là vì thời gian
ngắn quá nên bọn Huyền Trân cũng không làm điều gì “bất thiện” đối với
tôi.

Xem ra nếu cuộc đời Hà Vy này mà không có Anh Thư chắc cái tên Hà Vy sẽ không tồn tại được lâu (T_T).

Tiếng guốc lộc cộc báo hiệu cô Ngân sắp vào lớp. Như thường lệ, cái giọng lanh lảnh nhỏ Huyền Trân được dịp thể hiện:

-Cả lớp trật tự coi!

Chẳng biết vì lý do nào mà tiếng nói của nó lại trở nên có hiệu quả như vậy.
Chắc bạn Huyền Trân này muốn được làm Monitor đây mà. Ây za được thôi,
bà đây sẵn sàng nhường ghế nóng cho mà ngồi, bà đây cũng chẳng còn hứng
thú gì với cái mác lớp trưởng này nữa. Tôi nghĩ vậy và trong đầu nảy ra
một quyết định. Tôi không biết quyết định này là tốt hay xấu nhưng tôi
biết chắc chắn nhỏ Huyền Trân sẽ rất thích và hơn nửa