XtGem Forum catalog
Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324580

Bình chọn: 8.00/10/458 lượt.

mặt:

- Hừ…hoàng hậu, vương phi thì sao? Ta không tin không quyến rũ được người trong hoàng thất. Chính thê thì như thế nào? Không phải nam nhân đều có tam thê tứ thiếp sao? Cùng lắm thì ta trộm vài món bảo bối thì đi thôi!

Mãi lẩm bẩm, nàng ta đã vô tình lạ ở trong hoa viên rộng lớn này. Đột nhiên nàng ta dừng bước, đôi mắt to tròn hướng về phía nam tử đang nằm trên chiế bàn lưu li.

Ôi phụ mẫu ơi! Lần đầu tiên Hiệu Nhiên này thấy nam nhân tuấn mĩ đến như vậy?

Nàng ta khẽ bước đến gần, rất nhẹ đến nỗi không phát ra tiếng động. Cứ như sợ giai nhân...ặc nhâm, nói đúng hơn là mĩ nam, sợ mĩ nam tỉnh giấc (Mọi người: nam nữ cũng không phân biệt được, ngươi đi đo kính chưa? Shizu: Ta đã nói là nhần mà…Với lại nói cho các ngươi biết, mắt ta rất sáng nga, sáng như sao ấy! Bla bla bla…*banh mắt ra nhìn mọi người*)

Hiệu Nhiên ngồi bên cạnh nam tử đó, ngắm chàng ta đang say nồng giấc ngủ. Chàng là ai? Chàng đã có thê tử chưa? Mà thôi, cho dù có hay không chàng cũng sẽ không thoát khỏi ta đâu.

Cứ ngẩn ngơ bay bổng trên chín tầng mây, nàng ta không để ý đến đôi mắt nam tử khẽ mở rồi nhắn nghiền lại. Đôi lông mày rậm hơi nhướng lên.

--------------------------

Ánh chiều tà vừa chiếu rọi khắp mọi nơi cũng là lúc Tuyết Linh, Ngân Nhi, Ngọc Di được hai vị tiên gia đón lên Cửu Trùng Thiên lúc nãy đưa trở về hoàng cung Nhật Quang quốc. Không những thế, lúc các nàng trở về, đồng thời cũng mang theo ba hồm châu báu rất to, cao gần bằng nửa thân người.

Ngân Nhi mỉn cười mỉa mai, ba cái hòm châu báu này chẳng qua là muốn dụ dỗ, chiếm lòng tin của các nàng thôi. Ngân Nhi nhớ lại hình ảnh Thiên Hậu trước khi các nàng trở về mà ánh mắt lộ rõ sự khinh thường.

[ Thiên Hậu ánh mắt lưu luyến nhìn các nàng nói:

- Mẫu tử ta mới gặp mặt đã phải chia kìa lần nữa. Nhưng các con là nữ nhi đã có phu quân, lại không còn tiên thân, ta không thể giữ các con ở lại được. Ta sẽ đến thăm các con, hằng ngày cũng sẽ có các thiên tiên khác đến truyền linh lực cho các con. Các con bảo trọng nhé! '>

Bà ta cùng Thiên Đế nghĩ có thể dễ dàng lừa được các nàng sao? Các người đúng là đánh giá thấp Ngân Nhi nàng rồi. Nghĩ nghĩ, nàng lại liếc nhìn sang hai con bạn. Khẽ thở dài. Tuy nàng chính là khĩ nãy nhớ lại tất cả mọi chuyện, rất muốn nói cho bọn họ biết. Nhưng thiên cơ bất khả lộ. Thời khắc đến ắt bọn họ sẽ tự nhận ra. Bây giờ nàng có nói thì cũng chỉ làm mọi chuyện càng thêm rắc rối mà thôi…

Lúc các nàng về với đất mẹ thân yêu thì trời cũng đã tối. Bọn lính gác thấy các nàng về liền quỳ xuống cung kính hành lễ. Một tên chạy vào trong Càn Long điện báo tin. Không lâu sau, Nguyên Phong đã có mặt. Hai tên tiên nhân kia hướng các nàng hành lễ rồi trở về Cửu Trùng Thiên.

- Nàng thật là…lại đi lâu như thế. - Nguyên Phong nhíu mày bất mãn.

- Ta mệt. - Tuyết Linh gọn lõn giải thích rồi một mạch đi thẳng vào Càn Long điện.

Nguyên Phong thở dài, phân phó cho Phạm công công:

- Phạm công công, ngươi giám sát cho người đem ba cái hòm này vào ngân khố đi.

- Thần tuân lệnh. - Phạm công công lĩnh mênhn xong liền ohaan phó người thi hành, đích thân tự mình giám sát công việc.

Ngân Nhi không quan tâm gì cả mà về thẳng Ngọc Duyên các. Nàng thật sự rất tức giận. Bọn hoàng thất thiên giới hỗn đãn, dám nói dối về tiền kiếp của các nàng. Nàng phải làm nguội các đầu của mình thôi.



Đến lúc Nguyên Phong bước vào tẩm cung của mình thì Tuyết Linh ngồi trên giường suy ngẫm gì đó. Hắn cũng không để ý gì nhiều liền một mạch lên thẳng giường rồng.

- Ta hỏi một chút, nếu ta ngủ trên giường thì ngươi ngủ ở đâu? - Tuyết Linh đột nhiên hỏi.

- Thì ở trên giường với nàng a. - Nguyên Phong rất tự nhiên trả lời.

Mặt Tuyết Linh đen lại khi nghe câu trả lời của hắn. Cái what the hợi? Hắn đang nói cái ôn gì thế?

- Vậy ngươi ngủ giường đi. Ta ngủ chỗ khác. - Nàng lạnh lùng mở miệng. Không chút chần chừ đứng dậy bỏ đi.

- Linh nhi… - Nguyên Phong từ đằng sau ôm trọn lấy cơ thể nàng, giọng nói có phần buồn rầu hỏi: - Chẳng nhẽ nàng ghét ta đến như vậy? Ta phải làm sao đây?

- .... - Tuyết Linh không nói gì. Nàng ghét hắn đến như vậy? Không phải, tuy có chút không thích nhưng miễn cưỡng cũng có thể sống chung. Chính là…nàng như cảm giác được có ai đó đang chờ nàng, chờ nàng nhận thức…

- Nàng có thể ghét ta, nhưng xin nàng đừng lạnh nhạt với ta như vậy. - Nói đến đây Nguyên Phong thở dài rồi buông nàng ra nói tiếp: - Nàng ngủ trên giường đi. Ta ngủ chỗ khác cũng được.

Đêm khuya chính là lúc khí trời trỡ nên lạnh lẽo nhất. Nguyên Phong nằm dưới sàn, người co lại run cầm cập. Mấy lần Tuyết Linh nhìn hắn cảm thấy rất tội nghiệp nhưng chung quy vẫn không muốn giúp. Cuối cùng, nhìn cái giường rồng rộng rãi này, nàng mới thở dài. Bước đôi chân trần xuống sàn nói:

- Nguyên Phong, ngươi lên giường đi. Ta với ngươi chia giường mà ngủ.

Vì trời qu