Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tam Đại Vương Phi: Khuynh Cung Đại Náo!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 10.00/10/415 lượt.

hít thở có chút không thông, hắn khó khăn thì thào:

- Ta…yêu…nàng…

Đôi mắt Nguyên Phong từ từ nhắm lại. Hắn nói rồi! Nói được với nàng rồi! Lời nói mà hắn chôn giấu bây lâu cuối cùng cũng có thể tỏ rõ cho Linh nhi biết.

Ý thức bắt đầu bị vỡ nát, đôi mắt nhoà đi. Nguyên rơi vào hôn mê. Hắn buồn ngủ quá. Không biết bây giờ hắn ngủ rồi, Linh nhi có thể vì hắn rơi lệ hay không?…

--------------------------

Tuyết Linh đưa Nguyên Phong về hoàng cung tìm Huỳnh Lưu. May mắn Ngân Nhi cũng ở đó. Ngân Nhi đã từng học qua các loại phẫu thuật chắc ít nhiều gì cũng có thể sử dụng. Nhưng lúc được đưa về đây, hơi thở Nguyên Phong vốn dĩ đã rất mỏng manh rồi…

Ngân Nhi cùng Huỳnh Lưu ở bên trong chữa trị cho Nguyên Phong, ngoài này Ngọc Di và Thiếu Hạo đứng ngồi không yên trong khi Tuyết Linh gương mặt lại lạnh như băng. Ngọc Di nhìn nàng, từ khi Thạch Lâm đi Tuyết Linh đã thay đổi hẳn khiến nàng cảm thấy xa cách quá. Thậm chí…Tử Vân năm xưa còn không âm trầm như thế này…

- Tuyết Linh, ngươi không lo cho Nguyên Phong sao? - Ngọc Di thử dò hỏi.

- Tại sao? - Tuyết Linh lạnh nhạt hỏi.

- Hắn đã đỡ giùm ngươi một nhát mới ra nông nỗi như thế này. Bộ ngươi không có một chút cảm giác đối với hắn hay sao? - Ngọc Di đập bàn hỏi.

Thiếu Hạo lại im lặng không nói tiếng nào. Đôi tay gắt gao nắm lại. Hắn chính là không muốn den vào chuyện của hai người. Để cho Ngọc Di đã cừng trải qua hoạn nạn với Tuyết Linh năm trăm năm trước nói có lẽ sẽ thích hợp hơn.

- Là do hắn tạo nghiệt, đón Tiêu Thanh Mai kia vào cung. Chơi đùa với nàng ta nên hôm nay mới làm ra cái loại sự tình này. - Tuyết Linh bình tĩnh trả lời.

- Ngươi… - Ngọc Di tức đến độ cơ thể run lên. Nàng nắm cổ áo Tuyêt Linh, giáng cho nàng ấy một bạt tay thét: - Ngươi tỉnh lại cho ta! Nguyên Phong vì ngươi làm bao nhiêu chuyện? Ngươi có biết hắn còn định tổ chức sinh nhật cho ngươi không? Hắn không ngừng tìm ta và Ngân Nhi để hỏi chuyện, mục đích là chỉ muốn ngươi vui. Mà ngươi…lại như thế này. Ngươi cũng không thể vì hắn rơi một giọt lệ hay sao. Sao ngươi không thể đối xử công bằng với hắn một chút? Ngươi đã khóc vì Thạch Lâm kia mà?

Tuyết Linh bị tát đau dường như đã rời khỏi cái con người tên Tử Vân năm trăm năm trước, nhưng nàng vẫn vô tâm:

- Vì ta yêu Thạch Lâm.

- Ngươi... - Đầu Ngọc Di tức muốn nổ tung lên. Cái con người này…từ khi nào lại vô tình như vậy?

Đúng lúc này, Ngân Nhi và Huỳnh Lưu bước ra khỏi phòng. Bọn họ đã kịp nghe hết mọi chuyện. Ngân Nhi tức giận nhìn Tuyết Linh:

- Tuyết Linh, ta biết ngươi vì chuyện của Thạch Lâm mà thay đổi. Nhưng đùng mãi sống trong quá khứ nữa!!! Ngươi hãy sống cho ngươi hiện tại đi. Ngươi thực sự không có cảm giác với Nguyên Phong? Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ, có không giữ mất đừng tìm. Đừng để hắn giống như bát nước canh đổ đi rồi mới thấy tiếc.

- Đại ca sao rồi? - Thiếu Hạo hương Huỳnh Lưu hỏi.

Huỳnh Lưu lắc đầu thở dài. Nhỏ giọng nói:

- Vết thương rất may không trúng tim, nhưng vì mất máu quá nhiều lại chữa tị hơi trể nên…Mọi chuyện bây giờ chỉ còn tuỳ thuộc vào huynh ấy thôi.

Mọi người nghe vậy lật đật vào xem Nguyên Phong như thế nào thì thấy khuôn mặt hắn trắng bệch, đôi môi nứt nẻ tái đi. Hơi thở rất yếu dường như không còn nhận rõ nữa.

Tuyết Linh lẳng lặng nhìn hắn. Nàng thật sự vô tình với hắn như thế? Không biết qua bao lâu, đột nhiên ánh mắt Tuyết Linh khác hẳn. Nàng đã tìm được câu trả lời cho chính mình. Tuy rằng hiện giờ nàng không yêu Nguyên Phong bằng Thạch Lâm nhưng tuyệt đối tình cảm nàng dành cho cái con người này không phải là để thay thế cho người đã mất.

- Ngân Nhi, Ngọc Di, cho ta mượn Hắc Bạch kiếm một chút. - Tuyết Linh khuôn mặt nghiêm túc.

Ngân Nhi và Ngọc Di nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên đôi mắt sáng ngời. Vội vàng đưa Hắc Bạch kiếm cho Tuyết Linh.

Tuyết Linh hai tay cầm Hắc Bạch kiếm, chân ngồi xếp bằng. Nàng cố gắng giữ cho tâm mình thật thanh tịnh. Hắc Bạch kiếm không chỉ vì màu sắc mà đặt ra một cái tên như vậy. Sáu trăm năm trước Hắc Bạch kiếm này là một có tên là Thiên Sinh kiếm có thể dùng để cứu người, giúp quỷ. Sau, rơi vào tay Nhã Kỳ cùng Bách Diệp. Vì để thực dụng hơn nên hai người đó và nàng đã tách ra thành hai cây kiếm một trắng một đen, âm dương cách biệt.

Đột nhiên Tuyết Linh mở mắt ra, đôi tròng mắt đen đã thay bằng đôi mắt trắng. Nàng nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên nàng nhíu mày lại nhìn gần phía cửa. Điều nàng thấy bây giờ nói ra chắc cung. không ai tin mà cũng chẳng có ai nhìn thấy cả.

Linh hôn Nguyên Phong mặt một bộ đồ trắng của người chết, đang mơ mơ hồ hồ đi theo lũ quỷ xấu xí, cổ nhỏ bụng to, đầu trâu mặt ngựa. Mà đằng sau bọn chúng chính là một cái cửa màu đen phát ra những tiếng hét rất đau khổ.

Tuyết Linh mỉm cười. Muốn đưa người của nàng vào âm phủ? Đâu có dễ. Nếu đúng thật Nguyên Phong tới số thì chắc chắn Hắc Bạch vô th


XtGem Forum catalog