
ở nên rắc rối rồi đây!
Ngôi nhà nằm ở một góc khu đất mới, không tách biệt với đường chính mấy. Trông nó khá to, với hai tầng lầu và một sân trước vừa phải. Cái cổng sắt màu xanh lá, với hai chậu cảnh được đặt hai bên trông thật cân xứng. Bên trong nhà trông khá sáng sủa, thoáng mát. Sàn nhà thoáng nhìn sơ cũng sạch sẽ lắm. Wind chống tay đứng dậy, nhấn cái chuông đỏ mới tinh, chắc mới được lắp hôm qua.
Cạch.
-Vậy là mày quyết định sang đây? – Gật đầu. Thật ra thì…không phải là quyết định, mà là bị đuổi, bị đuổi đó!
-Có cần tao phụ chuyển đồ vào không? – Gật đầu.
-…
Chủ nhà hỏi mà cứ cúi mặt xuống đất, có hơi bất lịch sự quá không? Ừ thì, người ta là con trai, mình là phận gái, sau này hai đứa sẽ sống chung một nhà, cũng ngại chứ bộ! Chủ nhà trông có vẻ hơi bực, nhíu mày, bèn tìm cách trêu cái kẻ đang mặc quần jean, áo thun trắng cách cách điệu in dòng chữ “I do what I want” trước ngực. Phải tìm cách làm cho cái kẻ này ngước lên nhín đời mới được.
-Mày vào trong một mình được không? – Gật đầu.
-Muốn tắm luôn chứ? – Gật đầu.
-Vậy thì đi vào trong, rẽ phải, nhà tắm ngay bếp ấy. Tắm xong rồi thì quần cái khăn thôi, đợi tao trên giường. Ok? – G…
Này!!!!!! Lại chơi cái trò lừa phỉnh nhau nữa rồi. Wind tím mặt, hét lên.
-Mày…đồ, đồ đồi truỵ…!
-Thì ai biểu mày không chịu nhìn tao, bộ tao xấu lắm hả? – Rain cười, vừa đi ra xách đồ vừa nói. Wind lí nhí.
-Không, tại tao thấy ngại ngaị, kì kì…
-Ngại ngùng giề, chẳng phải tao với mày ngày xưa thấy hết của nhau rồi sao? Vào trong tắm rồi đợi tao đi. Hay muốn tao tắm chung? – Rain lại trêu, làm nó xấu hổ, mặt đỏ ửng. Wind dậm chân, hét lớn.
-Cái thằng điên này, cho mày xách đồ một mình! Đáng ghét!
Wind hậm hực bước vào trong nhà, mặc kệ cho một mình Rain với đống túi đồ, rồi vali bên ngoài cổng. Ai biểu lại nói ra những thứ điên rồ đó làm nó…ngượng muốn chết. Quỷ ghê hà, mới 16 thôi mà, giường giếc gì!!!!
Rain đứng cười khì khì. Wind nhìn côn đồ vậy thôi, chứ ngây thơ cực. Chỉ có Rain mới biết điều đó. Rồi cậu nhanh chóng vác từng thứ đồ vào trong. Có một con thỏ trắng đáng yêu đang đợi cậu trong nhà cơ mà.
***
Quay lại thời điểm tối vài hôm trước…
Bữa cơm gia điình như thường lệ, lẽ ra là rất ấm cúng bỗng biến thành…cuộc họp để đuổi con gái ra khỏi nhà!? Nguyên nhân chỉ vì một lời nói của thằng bạn nối khố và sự tác động của ba mẹ cậu ta mà Wind – đứa con gái duy nhất, nhỏ nhất trong nhà, bị hắt hủi một cách không thương tiếc.
-Vài ngày nữa soạn đồ sang nhà thằng Phong mà ở. – Ba nó nói bằng giọng khàn khàn, vô cùng bình thường của mọi ngày, mà sao nó…nghe như sét đánh bên tai. Thật là khủng khiếp!
-Ba…ba vừa mới nói cái gì? – Nó hỏi lại vì nó không tin vào nhũng gì nó vừa mới nghe thấy, nói đúng hơn là nó không muốn tin.
-Tao bảo vài ngày nữa sang đấy ở. Một mình thằng Phong ba má nó không yên tâm, nên nhờ mày sang chăm sóc nó hộ. – Ba nó vừa gắp một miếng thịt bò, cho vào miệng, vừa nói. Lập tức, nó buông đũa xuống, nhìn ba căng thẳng.
-Hử? Sang đó? Con á? Chăm sóc á? Cái thằng đó á?
-Con này, ba nói rõ vậy còn gì nữa. Sang đó mà…làm osin nhà người ta đi nhóc! – Anh ba lên tiếng trêu. Wind liếc ông anh, và nhận đươc nụ cười châm chọc.
-Ba! Phong là con trai mà, còn con phận gái liễu yếu đào tơ, ba nỡ… ba nỡ để con bị người ta hành hạ, ức hiếp sao?- Wind giở giọng yếu đuối, mếu máo nói. – Con không ngờ ba lại độc ác như vậy, híc.
-Mày đóng phim hay quá Wind. Anh khâm phục mày lắm! – Lại một ông anh nữa không biết bênh vực em gái. Đáng ghét! Cái nhà này bộ không còn ai nó có thể dựa dẫm sao? – Mày mà yếu đuối gì. Một mình đánh 4 thằng to con. Thằng Phong chắc chỉ có nhừ xương với mày, chứ nào dám ăn hiếp mày. Nó hiền lành thế cơ mà.
Hiền lành. Lạy hồn, anh đã thấy được sự thay đổi đáng sợ của Rain chưa mà dám khẳng định Rain hiền lành. Hừ, đúng là chả biết gì mà cứ làm như mình giỏi lắm ấy. Wind bực bội, tiếp tục lua cho hết chén cơm. Nhà có năm người: Wind, ba, mẹ và hai ông anh trai. Ba gật gù trước lời nói của anh hai, nghĩa là ba đồng ý rằng Rain là người hiền lành, và ba theo phe hai anh đuổi nó ra khỏi nhà. Còn mỗi mình mẹ, híc, chắc mẹ cũng sẽ không tàn nhẫn đến mức đó đ