Snack's 1967
Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325835

Bình chọn: 8.5.00/10/583 lượt.

r/>
-Mấy anh chị ơi, anh Vĩ có ở đây không ạ? – Wind thập thò ngoài cửa Văn phòng Đoàn hỏi. Mọi ánh mắt liền đổ dồn về phía nó. Một anh cao cao, hơi gầy, đứng dậy, tháo cặp mặt kính ra, mặt mũi hầm hầm tiến lại gần nó. Một vài giây im lặng…

-Ý trời đất ơi, nhớ em quá đi Tuyết à!!!!! – Rồi anh ấy ôm chầm lấy nó, nói. Haizzz, mấy cái người này vẫn thế, lâu rồi không gặp, càng lúc càng Lolicon =”=. Wind nhẹ nhàng đẩy ảnh ra, cười cười.

-Anh Khoa…em tìm anh Vĩ…có ảnh ở đây không anh?

-Vĩ dạo này không đến. – Chị Vân chen vào. – Mà sao mấy nay không thấy em đâu hết, không có em cái văn phòng Đoàn này chán đến nỗi gián cũng không buồn đập nữa…

-Em bận…học ạ. – Nó gãi đầu, viện cớ.

-Học hay đánh nhau vậy ta? – Anh Khoa chọc. À thì, danh tiếng nó nổi như cồn, ai cũng biết hết, chỉ có anh Vĩ không thường xuyên đến trường nên…ít có biết thôi.

-Có đâu. Dạo này em ngoan rồi đó chứ! Học hành nghiêm chỉnh. – Nhìn thấy ánh mắt có vẻ không dám tin của mọi người, nó la lên – Em thề! Không tin mấy anh chị cứ đi hỏi thử xem, những vụ gần đây có em tham gia không?

Quả thật là nó không có tham gia vụ nào hết, nhưng mà…đó là do bị ép ở nhà…thực hành nội trợ. Híc. Tự nhiên giờ thấy hối hận ghê, ai bảo lại đi thương một người…khoái bắt nạt người khác như thế. Anh em trong giang hồ mà biết chắc chỉ có nước…tìm chỗ trốn thôi. Wind côn đồ của một thời đã biến thành Wind nội trợ rồi. Hức hức. Thiệt là tội quá đi!

-À này, em có biết chuyện Vĩ sẽ từ bỏ việc trở thành giáo viên ở trường này chưa?

-Ủa? Không phải anh ấy nói là “nhất định” anh ấy phải làm được sao? Sao giờ lại bỏ? – Nó vừa ngồi vừa ăn sơri, một rổ đầy trên bàn. Cái Đoàn này chỉ có ăn uống là giỏi thôi. À, nhìn mới thấy, sao ai cũng đưa đôi mắt e ngại nhìn nhau thế nhỉ? Nó lo lắng hỏi – Sao vậy ạ? Bộ…có gì không ổn ư?

-Anh không biết phải nói làm sao… - Anh Khoa gãi đầu, đưa mắt tìm người cứu cánh.

-…

Im lặng một lúc khá lâu. Cuối cùng, chị Vân cũng lên tiếng.

-Có vẻ như cậu ấy muốn giấu em mọi chuyện. Bọn chị cũng chẳng dám nói ra, vì đây là chuyện riêng của Vĩ. Chị nghĩ, nếu em muốn nghe, em nên hỏi thẳng cậu ấy thì hơn.

Nghe? Nghe cái gì? Giấu? Mọi chuyện là sao, sao tự nhiên Wind có cảm giác hoang man thế này…?

Tập đoàn Kasel

Phòng Tổng Giám đốc…

-Cho vào!

Cạch. Tiếng đẩy cửa, một thanh niên cao lớn, tuấn tú bước vào. Bộ vest đắt tiền trên người anh càng làm cho tôn lên vẻ lịch thiệp, phong nhã của anh. Mái tóc gọn gàng, đôi mắt kiên định có chút dịu dàng, khóe môi cong, mũi cao. Cái dáng đứng thẳng, tự tin hướng mắt về phía trước không thể chê vào đâu được.

-Chào Ngài Tổng Giám đốc…! – Anh cúi chào. Chiếc ghế tổng giám đốc quay lại, người đàn ông với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt chữ điền mỉm cười nhìn anh.

-Ta đã dặn con bao nhiêu lần rồi. Gọi “cha”.

-Con xin lỗi…cha…! – Có vẻ như tiếng “cha” đó hơi khó gọi, ừ thì dù gì, ông ấy cũng có phải là cha của anh đâu.

-Con nhớ cha, mà quên ta rồi sao, con trai? – Tiếng nói của một phụ nữ nhắc anh nhớ đến sự tồn tại của bà ấy. Anh ngước lên nhìn, Lê Thái My – dù đã 40 nhưng vẫn còn trẻ đẹp, bộ đầm bó sát càng tôn lên những đường cong quyến rũ của bà, cho dù đó có là…thật hay không. Thái My đứng bên cạnh người đàn ông đã ngoài 60, trông có vẻ không được hợp cho lắm. Đoạn, Thái My bước đến gần cậu con trai, đứa con trai mà bà đã sinh ra bởi sự dại khờ ngày còn trẻ nhưng tình yêu thương bà dành cho anh, không thể nói là ít được, nếu thế, bà đã không quyết định giữ lại anh vào cái ngày đó. Thoáng chốc, đã hai mươi năm rồi, mối tình đau khổ kia cũng đã trôi vào dĩ vãng, chỉ còn lại đây niềm uất hận. – Dạo này con thế nào? Việc học vẫn tốt chứ?

Anh khẽ gật đầu. Học ở đây, là học để trở thành một tổng giám đốc tương lai. Anh đã được đào tạo khoảng 2 năm rồi, quả thực sở hữu một tập đoàn không phải dễ, có quá nhiều thứ cần phải biết. May mắn thay, nhờ cái đầu linh hoạt của mình, việc tiếp thu những thứ “khó nuốt” như thế trở nên dễ dàng hơn với Vĩ.

-Ta cũng đã gần đất xa trời rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về với cát bụi. Cả tập đoàn này, ta trông cậy vào con, hãy tiếp tục phát triển nó. – Ông Shen, Tổng Giám đốc tập đoàn Kasel nhìn bầu trời xanh qua tấm cửa kính, buô