
đâu làm gì, cũng thấy hình bóng của ảnh. Theo suy luận của con, từ kết quả giống nhau đi ngược lại; cho ra cùng một nguyên nhân. Giống như một phản ứng hóa học, cho ra kết quả tình yêu với chất kết tủa đậm đặc. Con mỉm cười hạnh phúc.
- Bà ơi! Anh Nguyên có nói khi nào sẽ lại nghe bà kể chuyện không ạ?
- Cậu ấy nói là sẽ gọi điện đến hỏi bà khi cần, cậu ấy cho là đã tương đối đầy đủ thông tin để phá án. Trước khi ra về, cậu ấy có xin bà địa chỉ của mẹ con Thủy Tiên, nhưng bà không nhớ rõ, chỉ biết họ sống ở khu vực Bến Lội.
Chia tay bà Hiền, con về lại phòng trọ. Đi được nửa đường thì có điện thoại của anh Đình Văn mời đi uống cà phê. Cũng đã lâu rồi chưa gặp lại ảnh, nên con nhận lời. Điểm hẹn là ở quán cà phê Gió Bấc, anh Đình Văn đã đến trước con, có lẽ ảnh đã ngồi ở quán được khá lâu rồi mới gọi cho con.
- Chào anh! - Con mỉm cười duyên dáng, bao giờ cũng vậy; với đàn ông con luôn biết cách tận dụng nét đẹp trời phú.
- Chào em! - Đình Văn đáp lại lời chào của con, sau đó ảnh còn đứng lên kéo ghế giúp con nữa. Ảnh thật là galant chứ không như “con người vô tâm” kia.
Đình Văn là người đàn ông nhiều phụ nữ mong ước. Ảnh cao lớn, gương mặt lại điển trai. Ở ảnh toát lên phong thái của con người quý phái. Ảnh rất giàu có, và hơn nữa còn tốt bụng, thích làm việc thiện. Mấy cô đồng nghiệp ở trường con, ai cũng thầm thương trộm nhớ ảnh; nhưng đáng tiếc là ảnh không để ý đến ai cả, ngoài một người; đó là con, Ngọc Diệp thừa tinh tế để hiểu được ảnh xem con là đối tượng tiềm năng của ảnh. Đã có lúc, con nghĩ rằng, mình thích Đình Văn, nói đúng hơn là xém thích anh ấy nếu cái “gã thám tử trời đánh” kia không xuất hiện. Gã đến một cách hợp lẽ, và không tốn nhiều công sức đã đốn ngã trái tim con. Khi gã đã đạt được mục đích rồi, thì giờ gã biến. Hừ, con sẽ làm cho gã phải hối hận vì đã bỏ rơi con.
- Anh Văn dạo này có hay đến trường thăm mấy cháu không?
- Cũng ít lắm em à! Dạo này anh cũng khá bận. Hy vọng là sắp tới anh sẽ được đến thường xuyên hơn.
- Dạ.
Đình Văn định nói tiếp thì anh phục vụ ra hỏi con muốn uống gì. Con đã chọn cho mình thứ nước uống mà con thích nhất mỗi lần đi cà phê với bạn bè, đó là món cam sữa chua chua ngọt ngọt.
- Nói vậy là em vẫn chưa đi làm lại.
- Dạ.
- Khí sắc của em không được tốt lắm! Anh đoán là bị mất ngủ nhiều?
Đình Văn đã đoán đúng. Mấy ngày liền con bị mất ngủ phần vì Khôi Nguyên, phần vì những cơn ác mộng kéo đến bất chợt. Cô Hoàng Lan lại hiện về trong giấc mơ, khi thì con thấy cô ấy ngồi khóc ở bên am, khi thì cô ấy đi vật vờ trên đồi trà, lúc thì cô ấy đối mặt với con miệng lẩm bẩm: “hãy coi chừng! hãy coi chừng!”
- Anh nói đúng á! - Con đáp.
- Thế em đã đi khám bác sĩ chưa? Họ bảo sao? - Đình Văn quan tâm.
- Em bị suy nhược cơ thể thôi. Em đi làm thì cũng được, nhưng thôi, cứ nghỉ thêm vài tuần nữa. Em sắp trở thành con mèo lười rồi đây.
- Đang mệt thì không nên lao tâm, lao lực quá.
- Dạ.
- Mấy ngày nay anh cũng khổ sở không kém. – Đình văn đánh sang chuyện khác. Nét mặt Đình Văn bỗng trở nên buồn bã, con đoán là ảnh gặp phải sự cố gì đó rồi. Nếu không nhầm thì lần này lại là chuyện mẹ ảnh bắt ảnh phải cưới vợ. Vì có lần ảnh đã kể với con việc mẹ ảnh dẫn con dâu tương lai về ra mắt bà con họ hàng, mà không thèm bận tâm đến cảm xúc của ảnh dù chỉ là một chút. Ảnh buồn mẹ mình lắm! Vì đã sống ở thế kỷ hai mốt rồi mà còn cái chuyện “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”. Phần không muốn ba mẹ buồn lòng. Phần không muốn mình bị phiền toái; nên xem ra rất khổ não chứ không phải chuyện đơn giản.
- Hai nhà đã gặp nhau rồi, họ còn định luôn cả ngày đám hỏi. - Đình Văn thở dài ngao ngán.
- Hai bác không thèm hỏi ý kiến anh luôn sao?
- Không em à! Ba mẹ anh thừa hiểu anh sẽ không đồng ý, nên tự bày biện luôn.
- Đâu thể như vậy được anh Văn, đó là chuyện hạnh phúc cả đời anh đấy! Anh phải quyết đoán đi chứ!
- Thì chắc chắn là không thể xảy ra rồi em, anh sẽ dứt khoác, có chết anh cũng không lấy ả lẳng lơ đó đâu. Anh buồn là vì sắp tới ba mẹ anh phải xấu hổ với nhà người ta, rồi còn bà con họ hàng nữa, biết ăn nói làm sao đây?
- Ôi, thật là rắc rối.
- Giá như anh có người yêu thì đâu đến nỗi phải khổ sở như vậy. - Ánh mắt Đình Văn nhìn con với nhiều ẩn ý. - Con cảm thấy thiếu tự nhiên nên cúi đầu.
- Em làm sao vậy, Ngọc Diệp?
- Dạ... em... à đúng rồi... em đang nghĩ đến cảnh anh phải lấy chị ta, chị gì đó tên gì nhỉ? – Con đánh trống lãng.
- Mỹ Dung. - Đình Văn đáp.
Nói thật, kể từ ngày gặp mụ Thùy Dung tại căn nhà phù thủy của mụ, con rất sợ. Và cũng từ đó, con bị ám ảnh với cái tên Dung. Mỗi lần nhắc đến mụ, thì ngay lập tức tướng mạo yêu quỷ của mụ hiện lên trong đầu. Bắp tay và bắp chân thô kệch, lúc lắc những mỡ là mỡ; còn bàn tay và bàn chân của mụ thì bé tí tẹo, đối nghịch hoàn toàn v