The Soda Pop
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327075

Bình chọn: 8.5.00/10/707 lượt.

ất kỹ lưỡng của ông ấy và đồng bọn.

- Không. Không thể có chuyện như vậy được. Chẳng lẽ phán đoán của tớ đã đi chệch hướng hay sao?

Đó là một trong những tật xấu của Khôi Nguyên. Đối với cậu ấy, chỉ có thực tế sai chứ cậu ấy không bao giờ sai, nếu thực tế đúng thì Khôi Nguyên sẽ thay đổi thực tế, chứ không bao giờ chịu uốn mình theo thực tế.

- Khôi Nguyên à! Cậu cũng nên chấp nhận sự thật thôi! Kết quả giám định thì tuyệt đối không đi trật đường. Ngay bây giờ, tớ sẽ báo cáo vụ việc với cấp trên và xin lệnh cho phép điều tra mà máy sản xuất trà Quảng Châu, chúng ta phải truy tìm cho được những tên người Hoa đó.

Khôi Nguyên rất bình tĩnh, cậu ấy nhanh chóng sắp xếp lại tình tiết của vụ án. Trong khi cậu ấy đang tập trung suy nghĩ, Thành Trung chạy từ bên trong cơ quan ra.

- Anh Quốc Việt ơi! Có rồi, có rồi…

- Sao? - Tôi hỏi lại.

- Có kết quả cuối cùng bên đó gửi về rồi.

- Đến đúng lúc lắm! - Khôi Nguyên nói.

- Đi nào Khôi Nguyên.- Tôi gọi cậu ấy vào cơ quan của tôi để xem kết quả.

Kết quả được gửi về bằng đường truyền internet tốc độ cao. Chúng tôi không mất nhiều thời gian lắm để truy cập vào xem.

- Đây rồi. - Cả bọn chúng tôi chúi đầu vào màn hình máy vi tính.

- Ồ - Khôi Nguyên chau mày.

- Sao vậy Khôi Nguyên? Đó chỉ là hình nền một con mèo đen thôi mà.



Hồi ký của Ngọc Diệp. Sau khi uống thuốc, tôi lên giường nằm nghỉ. Cơ thể tôi mệt mỏi, rả rời; đã gần nửa tháng nay, tôi phải chịu đựng sự đánh đập tàn nhẫn của bệnh tật. Hơi thở giống như dòng sông bị tắc nghẽn ở một chỗ nào đó, không khơi thông được nên rất bức bối, khó chịu. Phần thì những cơn sốt hành hạ; phần thì khó thở, mỏi nhừ. Phần thì uể oải, chán chường mỗi khi nghĩ đến hoàn cảnh không may của mình. Cuộc sống đang yên, đang lành lại vấp phải tai bay, vạ gió. Tôi ngao ngán thở dài…

“Khụ… khụ.. khụ…”

Những cơn ho đau rát như muốn xé cả buồng phổi. Tôi thở khò khè, mũi nghẹt cứng lại, tôi gồng mình hít một hơi thật sâu, nhưng không khí chưa đến được đáy phổi thì đã bị chặn lại; như thế tôi thở rất nông, thở rất nặng nhọc. Bực mình! Tôi dùng tay day mũi, tôi còn đánh liên tục lên chiếc gối bông. Cứ như thể giận cá chém thớt vậy. Tôi điên tiết! Nghiến răng rủa thầm: “Hừ, số phận, được lắm! Mày có giỏi thì giết tao đi. Mày đừng tưởng tao sợ mày, tao không đầu hàng mày đâu, mày sẽ nằm đo ván dưới tay tao, mày sẽ chết chứ không phải tao.” Và rồi, tôi tuyệt vọng. Tôi nghi ngờ, tôi mất niềm tin; thứ niềm tin chỉ mới đây thôi, tôi còn đề cao, còn xem như một tín điều. Con người là vậy, là nô lệ của bản năng, là kẻ thất bại bởi chính mình. Có một hố sâu quá lớn, quá đen đúa, quá nghiệt ngã làm con người mệt mỏi, chán nản, buông xuôi… Vậy mà, con người vẫn phải sống, vẫn phải đấu tranh để dành dựt từng giây phút tồn tại. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi như con ngựa đã mỏi gối, chồn chân. Tôi còn ước mơ gì nữa? Nhiều lắm! Bởi tuổi trẻ không làm tôi phớt lờ sự sống và cái chết. Tuổi trẻ với nhiều hoài bão và tham vọng riêng tư khiến tôi day dứt với thực tế phũ phàng, một ngày nào đó tôi phải bỏ lại mọi thứ để đến một nơi mà tôi không bao giờ hiểu hay thấy được, là một nơi nào đó chỉ có trong giấc mơ hay đức tin thuần túy. Lúc này tôi mới thấy được sự khờ khạo của bản thân tôi, tôi ném tuổi trẻ của mình vào những định kiến ngu ngốc, như ném bông hoa quý vào lò than đang cháy. Tôi giết đời mình trên bàn chông của những ghen tuông, đố kỵ. Tôi tự chuốc lấy ưu phiền, tự làm khô héo thân tôi. Mất thời gian quý báu cho cuộc đời ngắn ngủi, vào những thứ tầm thường vô vị, những suy nghĩ u mê… tôi tự khoát lên mình bộ giáp phục của đấu sĩ, tự đẩy mình ra đấu trường, chiến đấu và nằm xuống trong nỗi uất ức mà không phải là một nụ cười.

Và lần nào cũng vậy, tôi lại nghĩ về anh. Anh đến với tôi như một câu chuyện cổ tích. Anh là chàng hiệp sĩ, là hoàng tử tài ba của lòng tôi. Tôi yêu anh và thương anh vô hạn, đến mức độ tôi không ý thức được mình đã si mê anh đến cuồng điên. Si mê đến mức tôi sẵn sàng giết đời mình chỉ để chứng minh cho anh thấy tôi không cần anh, chỉ để khiến anh biết đau dù chỉ một chút. Tình yêu của tôi là lưỡi kiếm, là gai hồng. Vì tình yêu đó ôm ấp khát vọng cào cấu, làm tổn thương người khác. Và, chính anh… chính anh hiện thân cho thứ tình yêu đó. Tôi mãi là cô học trò nhỏ của anh, còn lâu tôi mới có thể làm đau người khác tàn nhẫn được như anh. Nói đi là anh đi, nói ở là anh ở. Chẳng phải đó là tính cách hơn người của anh sao? Anh làm tôi thấy ghét thứ mà tôi từng yêu, anh dạy cho tôi mặt trái của sự quyết đoán, đó là lạnh lùng, tàn khốc. Tình cảm con người dễ phai nhạt vậy ư? Bao nhiêu kỉ niệm đơn giản đến mỉa mai bằng tiếng cười xòa chấm dứt tất cả, đường ai nấy đi. Con người nhớ thì khó mà quên thì dễ, đặc biệt với những kẻ yêu hờ, yêu dối, yêu cái xác mà không phải tâm hồn; anh là loại gì? Không yêu tôi sao anh lại ôm tôi, hôn tôi, còn muốn làm chuyện đó với tôi. Đàn ông các an