
ông ngờ mày lại đến tận bệnh viện để tìm nó, thằng đó là con chuột nhắc, mới trông thấy mặt tao nó đã ngã lăn ra chết. Bọn mày thấy uy lực của tao chưa? Kết cục của bọn mày sẽ như nó vì đụng đến đức mẹ là tao đây. Tao đã cho nó sống không bằng chết. Chính tao đã giết hết bọn nó, những kẻ khốn kiếp, luôn uy hiếp và đe dọa anh tao. Vì bọn nó mà tao bị đẩy vào nhà thương điên. Một lần tình cờ, tao đã trông thấy tất cả... tao biết tất cả... tụi nó muốn khử tao đêm hôm đó, và tao đã chạy thoát. Để cứu mạng tao, anh Vỹ buộc phải đưa tao vào trại tâm thần. Tao không bị điên! Tao không bị điên tụi mày hiểu chứ! Tao đã chạy trốn khỏi cái trại đó, và tất nhiên rồi…tao phải giết sạch, phải mổ bụng, moi tim, uống máu bọn chúng. Tao có đầu óc, và tao biết cách để cho chúng nó phải ngủ thật say, tao làm thịt từng đứa một. Khi anh Vỹ đến thì đã muộn, hơn một tháng, tao đã mổ bụng moi tim, uống máu bọn nó hết. Sợ sự việc bị bại lộ, anh Vỹ đã lên kế hoạch tẩu táng những bộ xương đã bị tao lóc thịt, cạo xương. Tụi tao đem những cái xác giấu xuống tầng hầm, nơi mà bọn chó má đó đã làm ra. Chúng có rất nhiều tiền, những cái rương bên trong chứa toàn vàng ròng và đá quý. Anh Vỹ giao lại căn nhà bên kia đồi trà cho tao, chạy cho tao một tờ giấy xuất viện với xác nhận của bác sỹ: ĐÃ BÌNH PHỤC. Tao được trở lại cuộc sống đời thường từ đó. Nhưng không ngờ, anh tao lại bị tai nạn và mất sớm. Tất cả là tại mẹ mày mà ra. - mụ chỉ mặt Thế Anh - tao hận mẹ mày, và cả những con đà bà đẹp trên thế gian này. Vì chúng nó mà tao phải mất đi người anh yêu dấu, tao thề sẽ lột da, ăn tim, uống máu bọn chúng. Và để đạt được khát khao báo thù của mình, tao đã giăng ra những tấm lưới nhện. Ba đứa ngu ngốc đã bị tao làm thịt, không ngờ đến mày, - mụ lại chỉ mặt con, - mày thật may mắn đấy con ạ! Vì không chết dưới tay tao, nhưng mày đừng vội mừng; tao sẽ không bị bỏ tù đâu vì tao là người điên mà. Tao sẽ ra trại và tìm giết mày. - Mụ nghiến răng keng két.
- Câm ngay! - Anh Quốc Việt quát lớn.
Khôi Nguyên nói tiếp:
- Bà thuê xã hội đen truy sát tôi. Bà nghĩ rằng mình đã thành công nhưng bà đã lầm, tôi vẫn sống và còn biết được mọi âm mưu của bà. Bà đột nhập và nhà Quốc Việt, đánh thuốc mê bắt cóc Ngọc Diệp, để lại một lá thư nhằm đánh lạc hướng cậu ấy. Suy nghĩ của bà không giống như người bình thường, nếu người bình thường họ sẽ chẳng làm gì cả, còn bà thì khác, bà để lại lá thư để chắc chắn rằng Quốc Việt sẽ mất thời gian vào việc tìm kiếm tung tích của Ngọc Diệp và xem đó như một sự minh chứng cho trí tuệ siêu phàm(!) của bà. Thực ra, bà đã đưa cô ấy trở lại đồi trà, muốn hãm hại cô ấy giống như những người phụ nữ trước đây bà từng hãm hại. Bà là một con bệnh thần kinh nguy hiểm, một con thú ăn thịt người.
- Không đúng. Tao không thuê xã hội đen giết mày. Mày đừng có vu khống. – Đến nước này rồi mụ vẫn cãi chày, cãi cối.
- Còn cô Hoàng Lan thì sao Khôi Nguyên? Vậy nỗi oan của cô ấy là gì vậy anh? Cô ấy vì sao mà chết? Có phải cô ấy đã tự tử không?
- Đúng vậy Ngọc Diệp. Cô ấy vì uất quá mà treo cổ chết.
- Uất quá! Không phải do căn bệnh ư?
- Không.
- Nhưng, trước đó cô ấy bị chảy máu cam.
- Căng thẳng và đau buồn, cũng khiến người ta chảy máu cam. Chẳng phải tôi cũng bị vậy còn gì, tôi nhớ chính cô đã từng lau mặt cho tôi đấy thôi.
- Còn những vết bầm trên cổ Hoàng Lan thì giải thích thế nào đây?
- Cô ấy đã có ý định tự tử nhiều lần, nhưng chưa đủ quyết tâm. Những vết bầm đó là vết lằn do dây thừng gây ra.
- Còn dấu hiệu cô ấy hay nôn mửa và…phải rồi, còn tờ giấy ghi số thứ tự khám bệnh mà bà Hiền lục thấy trong túi áo của cô Hoàng Lan nữa.
- Đó là lý do mà cô ấy không thể tự tử. – Nói rồi, Khôi Nguyên đốt điếu thuốc khác.
Con và Quốc Việt ngơ ngác chẳng hiểu gì. Trong làn khói mờ đục, Khôi Nguyên ngồi trên khung cửa sổ giải thích về vụ án.
- Bi kịch của cô Hoàng Lan, thời điểm đó cô đi khám và biết mình đã có thai. - Khôi Nguyên quay sang nhìn Thế Anh đang đưa tay lau những giọt nước mắt.
Khôi Nguyên tiếp tục nói: - Cô Hoàng Lan đã có thai với Thế Anh, đó là nguyên nhân khiến cô ấy hay bị nôn mửa. Sau khi tình yêu đầu đời bị đổ vỡ, cô ấy rơi vào trạng thái suy sụp. Đáng ra, cô ấy đã tự tử rồi, nhưng ngờ đâu thời điểm then chốt nhất, lại phát hiện ra mình có thai. Nên cô ấy đã không tự tử nữa, cô ấy cần phải sống để sinh ra đứa con đang cựa quậy trong bụng mình.
- Hu…hu…hu…anh giết em rồi Hoàng Lan ơi! Anh là thằng khốn nạn, thằng chó chết mà... sao trời còn chưa đánh chết anh đi! Để anh sống làm gì nữa... - Thế Anh vò đầu, bứt tóc, khóc lóc thê thảm.
Khôi Nguyên tiến lạnh chỗ Thế Anh, đặt tay lên vai anh, an ủi:
- Chẳng phải anh đã nói rồi sao. Đó là định mệnh. Là cái nghiệp anh phải trả cho xong ở kiếp này. Khi anh quay trở lại đây, tôi đã rất mừng, cuối cùng thì anh cũng đã tìm ra được lối thoát; chẳng lẽ tôi đã đoán sai hay sao?
Thế Anh