
ôn HDC mà môn này tui với thằng Tuấn, thằng Trung điểm rất là thấp nếu nâng lên sẽ làm kéo điểm trung bình toàn khoá của xuống theo.
Thằng Minh không dám nhìn thẳng vào mắt tui mà nó đi lên phòng đào tạo luôn, tui cũng không thể trách nó được vì nó là lớp trưởng nên nhiệm vụ nó phải làm thôi...cái mà tui không ngờ là lớp tui nó bỉ ổi đến vậy vì ra trường mà bất chấp như thế...cũng chính vì vậy mà 2 tuần sau tức là khi tui đang viết tới đoạn này của truyện thì nhận được tin là cả lớp chưa đủ điều kiện ra trường nên tui thấy rất vui với những gì mà mấy đứa nó đã làm và như vậy tui cũng sẽ còn trở lại Cao Lãnh trong một thời gian không xa.
Thằng Minh trở lại lớp với ánh mắt như thông cảm với tui...thế là tui đủ hiểu rồi éo có đi chơi luôn.
Lúc trước là tui có đăng kí đi nhưng bấy giờ rút lại.
Đi Vũng Tàu gì mà còn hơn ăn cướp 700k nên tui không có đi.
Đa số mấy đứa trong lớp là dân miền Tây chưa đi ra miền Đông lần nào nên ham hố thôi.
Con Lan hỏi sao tui không đi ?
- Tui không có tiền làm sao đi được ? - tui nói.
- Vậy sao hồi lúc trước ông đăng kí đi được giờ thì lại nói không đi ?
- Lúc trước khác bây giờ khác, lúc đầu nói 500k giờ lên 700k mà tui cũng không có tiền đâu mà đi.
Cái mấy con nhỏ khác cũng hùa theo loi nhoi áp đảo tui.
- Muốn tui đi cũng được nhưng mấy người trả tiền cho tui đi. - tui nói.
Nói vậy tụi nó mới chịu im mà hết la làng đó. Nhưng một lát nó nói thiếu người nên phải tăng tiền và lại kêu tui đi...
- Tui đi rồi buổi tối ra đứng đường trả nợ hả ? - tui nói.
Tới lúc này thằng Minh mới lên tiếng:
- Mày đi đi tao trả tiền cho mệt quá !
Tui biết nó mới nhận tiền học bổng nên có thể trả tui nhưng tui không muốn xài tiền của người khác.
Thằng Minh nói trả tiền cho tui làm mấy đứa trong lớp ngạc nhiên nhìn thằng Minh rồi quay qua nhìn tui.,
- Tui không thích xài tiền của người khác !
Nói xong tui bỏ đi về luôn thằng Tuấn thấy vậy cũng theo tui đi về.
Tui không phải là đứa dễ ăn hiếp như hồi năm nhất đâu cái gì quá đáng thì tui nói thẳng à.
Thật ra mấy đứa nó cũng chẳng tốt lành gì đâu đi để đóng tiền ăn chơi cho mấy đứa nó thì có, tiền quỷ lớp nó không trả mà đi chơi xài hết rồi tui còn chưa đòi lại nữa...
Tối thằng Minh qua phòng của tui mang theo cái laptop với cái balô đựng quần áo sẵn rồi vì khuya nay 3h00 đi Vũng Tàu ra tới đó là khoảng 7h00 sáng.
Nó cứ đi theo tui và nhai cái vụ đi Vũng Tàu hoài làm tui bực mình lên.
- Giờ đổi ý đi vẫn còn kịp đó, mấy người đi tui cho tiền chứ để tui cá độ đá banh thua hết cũng vậy à ! - Minh nói.
- Hay quá há ai cho chơi cá độ đá banh, tiền không để xài mà làm vậy đó hả ?
- Vậy đi nhậu cũng hết à !
Coi nó trả lời mà không nổi điên lên với nó mới là chuyện lạ.
Mai mốt nó mà lấy trúng con vợ hiền hiền để nó giữ tiền là xong luôn, đi nhậu suốt bỏ đói vợ con ở nhà nè.
Chắc tui không có diễm phúc làm dâu nhà họ Lê của nó đâu nên tui yên tâm.
Thật ra tui cũng muốn đi nhưng với thằng Minh thôi còn đi với cả lớp thà ở nhà học bài thi còn sướng hơn.
Thằng Minh nó gửi tui giữ dùm cho nó cái laptop khi nào về nó sẽ lấy và sẵng cho tui học excel luôn vì bữa 23.06 là thi rồi.
Tui lấy máy của nó làm bài một chút xíu rồi giăng mùng kêu nó đi ngủ sớm khuya nay anh đi rồi.
Tối nay tui thấy nó hiền quá mờ ơi làm sao đó nhưng tui đã nhất quyết là ở nhà học bài rồi. Nếu sau này có thể tui với nó sẽ đi chơi riêng với nhau. Tui cất cái máy tính của nó rồi để cái balo cạnh đầu giường rồi mới tắt đèn chui vào mùng nằm bên cạnh nó.
Nó thấy tui nhủi cái đầu vào cánh tay nó nên nó đưa tay ra cho tui nằm lên sau đó tui xoay qua ôm nó và với tay lấy cái điện thoại cài báo thức 2h15.
Mùi cơ thể của nó làm tui bị nghiện rồi hay sao đó...bữa nào có nó là ngủ ngon lắm kìa.
Tui nắm lấy bàn tay của nó rồi lần mò trong đêm tối từng ngón một như đang đếm lấy từng khoảnh khắc của thời gian đang dần trôi qua.
Thằng Minh dạo này ốm hơn lúc trước do thức khuya xem euro nè với đi nhậu ở bên đó đâu có ai mà nhắc nhở nó đâu, mà nó cũng lớn rồi đâu còn là con nít nữa mà nói hoài.
Càng nghĩ lại càng thấy buồn thêm, mai mốt khi nó về quê đi làm rồi sẽ ra sao ?
Ở nhà mẹ nó đâu có la rầy gì đâu còn làm đồ cho nó nhậu nữa. Thằng Minh nhìn giống ba nên có đôi mắt to tròn và đen láy.
Trong mấy anh em có lẽ nó là đứa chịu thiệt thòi hơn mấy đứa em ở nhà. Nó thấy vậy chứ ít nói mà cũng may là không có nóng tính chỉ hơi khó tính một chút thôi.
Thằng Minh nó biết uống rượu từ hồi học cấp 2 tới giờ nên cũng không có gì lạ khi uống rượu cứ như là uống nước.
Mà tui tức cái là người ta buồn hay có tâm sự uống rượu giải sầu gì đó tui không có tức còn đằng này nó bị nghiện rồi.
Tui mà là vợ nó chắc tui sẽ trói nó lại hem cho nó đi nhậu