
Tiền qua nhiều khúc quanh co theo quốc lộ 80.
Chuyến xe cứ đưa tui xa dần khỏi Hồng Ngự rồi Về Tam Nông, Thanh Bình...bước chân đến Bắc Cao Lãnh trời đã tối thui.
Mới ăn cơm tắm rửa xong chưa kịp nằm nghỉ một chút nào thì thằng Duy tới học chung.
Hai thằng nói chuyện thì nhiều hơn là học rồi tui mới dụ dỗ nó kể lại bữa nhậu của lớp với ông thầy hồi đầu tháng 4,5/07 gì đó. Lúc đó tui còn ở quê không có lên Đồng Tháp nên không biết tụi nó ăn nhậu như thế nào.
Bữa đó thằng Minh nhậu nhiều mà còn kéo nhau đi hát karaoke sau đó đập đồ người ta nữa bị đền cửa kính.
Lát sau tui mới gọi hỏi thằng Trung coi phải như vậy không thì câu trả lời nó có quậy thiệt.,
Tối đó gần 2h00 sáng tui mới đi ngủ và nhờ mấy bạn kêu dậy dùm sáng đi thi để ngủ quên nữa thì mệt.
Có lẽ nhờ lời chúc may mắn của mấy bạn nên mình vào thi khá tốt và được loại giỏi ấy.
Thi xong về nhà dọn dẹp, ăn uống rồi tui mới đi lên Hồng Ngự. Cứ đi lên đi xuống mà xa nữa nên khá mệt nhưng tui vẫn phải cố gắng.
Mùi men rượu cộng với cái nắng buổi trưa càng làm cho gương mặt của thằng Minh mồ hôi ra nhiều hơn.
- Sáng giờ mấy người đi nhậu nữa hả ?
- Lâu lâu mấy đứa bạn mới rủ không lẽ không đi sao được, mà miễn sao tui ra rước mấy người được thôi.
Tui định đưa máy tính cho nó luôn rồi bỏ về nhưng suy nghĩ lại thấy làm như vậy không có ổn lắm vì nó có rượu trong người sẳn là hay nổi điên lên rồi làm bậy nữa mất công thành goá phụ và mang tội gián tiếp giết chồng.
Tui cứ im lặng ngồi sau lưng cho nó chở trên suốt đường về nhà mà không thèm nói tiếng nào nữa.
Về tới nhà tui kêu nó đi rữa mặt rồi ngủ cho tỉnh rượu mà không chịu nghe.
Nó cứng đầu dã man cứ ngồi trên giường mà nhìn tui chăm chăm.
- Tui bực rồi nha muốn gì thì nói ra đi ? - tui nói.
- Tui làm gì mấy người chưa mà lớn tiếng với tui như vậy hả ? - Minh nói.
- Làm gì thì mấy người phải tự biết chứ sao còn tui.
- Mấy người lạ ghê sao cứ tối ngày muốn kiếm chuyện với tui hoài vậy hả ?
- Ừ, tui kiếm chuyện đó rồi sao...tại ai ?
Và rồi chiến tranh đã diễn ra tui với nó hết lôi chuyện này tới chuyện khác ra mà kể tội nhau...
Có lẽ nếu như thế thì cũng chẳng có gì để làm ầm ĩ khi tui nói chia tay rồi nó tặng kèm thêm cho tui một bạt tay vào mặt.
Tui không đánh trả lại nó cứng đứng đó xem nó có thể đánh tui thêm bao nhiêu cái nữa nhưng nó không đánh nữa.
Tui bước đi xa dần khỏi ánh mắt ấy dưới cái nắng chiều hắt hiu nhưng lại làm lạnh lòng kẻ tha hương.
Tui không khóc và cứ bước đi trên con đường đầy đá sỏi. Đôi chân mỏi dần và tui cũng tìm được xe để ra tới thị xã Hồng Ngự.
Trên chuyến xe bus cuối cùng về lại thành phố với những áng mây chiều giăng ngang trời và con sông lững lờ trôi theo một dòng tím ngắt.
Sao tui lại muốn nhảy ra ngoài cửa sổ kết thúc một cuộc đời như thế này, mình có tội gì mà phải như thế này...
Con đường xưa nằm đây đèn khuya mắt đỏ còn đầy dấu xưa...
Tui cứ bước đi trên con đường dài vô vọng cứ ngỡ như là con đường tuyệt vọng. Lang thang qua bến Bắc lại gặp người xưa thêm đau lòng.
Những ngày ở lại Cao Lãnh như là một cơn ác mộng đối với tui...những đêm dài hiu quạnh và giấc ngủ không tìm đến. Bệnh xưa trở lại...tui cũng chẳng còn ai để nói chuyện nằm trong phòng suốt ngày đêm và rồi cái gì đến cũng đã đến những ý nghĩ đen tối năm nào lại loé lên.
Không uống thuốc tự tử như năm xưa nữa mà cách đó cũng quá xưa rồi. (Giải thích thêm là ku Giang có tiền sử bị bệnh tự kỉ và trầm cảm kéo dài từ lúc còn học phổ thông lận).
Nếu tui nhớ không lầm là vào tối thứ sáu. Lúc đó tui có úp mấy tấm ảnh lên facebook nữa mà có người không tin tưởng đâu tui giỡn.
Mất nhiều máu hai tay tui run và lạnh ngắt rồi ngất đi lúc nào không biết nữa. Khi tỉnh lại là lúc máu đã ngừng chảy và cơ thể như rã rời tui cố trườn ra khỏi nhà tắm bằng đôi tay đã cạn sức.
Thật là đau đớn cảm giác lúc đó khủng khiếp nhưng rồi cũng qua...tiếp theo là bị hạ canxi và hạ huyết áp do mất máu mà không ăn uống cả ngày nữa.
3h sáng ngồi dựa lưng vào tường mà khóc như một thằng điên.
"mẹ ơi, con xin lỗi" hình như là tui nói câu đó nhiều nhất.
Sáng mẹ gọi điện thoại kêu về vì nói với mẹ là đi một tuần mà bây giờ đã gần hai tuần rồi.
Tui cứ ừ hử rồi nằm lên nằm xuống do bị sốt nữa.
Hơn 12h trưa tui mới gói gém xong mớ quần áo vào cái balô rồi lê lếch bước đi ra khỏi nhà trọ cũng không quên quay đầu lại nhìn nó lần cuối.
Trời nắng chan chan mà tui cảm thấy lạnh ngắt mới ghê mồ hôi cứ ra ướt cả áo, lên xe bus tui gục đầu vào tấm cửa kính.
Xe chạy lúc nào tui cũng không biết cho đến khi nhỏ thu vé xe bus kêu mới tỉnh dậy.
- Anh Thái Trung
- 15k
Thành phố Cao Lãnh đang xa dần...tới xã Bình Hàng Tây của huyện Cao Lãnh là tui hết thở nổi mà khó chịu như sắ