XtGem Forum catalog
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325124

Bình chọn: 9.00/10/512 lượt.

tiên biết được sự mạnh mẽ
của mượn rượu giả khùng. Trần Hướng Viễn cũng cười gượng, ánh mắt khẩn
cầu nhìn Vương Xán, “Vương Xán, anh xin lỗi. Lên xe đi, chúng ta cùng
đưa cô ấy về.”

Vương Xán lắc đầu, “Anh đưa cô ấy về đi. Em không đi đâu.”

La Âm đưa tay lên che miệng ngáp ngủ, “Muộn rồi, muộn rồi, nhà ai
người ấy về. Vương Xán, lên xe bạn trai cậu đi. Anh ấy đàn ông con trai
đâu có tiện chăm sóc một cô gái ăn mặc mát mẻ như vậy, tốt nhất cậu nên
đi cùng. Lão Đới, đưa em về nhà.”

Đới Duy Phàm chỉ mong có vậy, đưa La Âm và nhiếp ảnh gia kia rời
khỏi. Vương Xán không biết phải làm sao, đành mở cửa xe giúp Trần Hướng
Viễn đưa Thẩm Tiểu Na ngồi lên ghế sau.

Nói đúng ra, thái độ khi uống rượu của Thẩm Tiểu Na không tồi. Ngồi
nghiêng ngả trên ghế sau, ngoài những lúc thỉnh thoảng có tiếng cười
khanh khách ra thì cô không làm ồn nữa. Vương Xán ngồi trên ghế phụ vu
vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện đường đi không đúng.

“Đây đâu phải đường về nhà anh.”

“Anh đưa cô ấy về nhà bố mẹ.” Trần Hướng Viễn không biểu lộ cảm xúc.

Thẩm Tiểu Na ngồi ghế sau không chịu, hét lên một tiếng: “Em không
muốn, em muốn về nhà của em. Anh dừng xe lại không thì em sẽ nhảy xuống
đấy.”

Trần Hướng Viễn dừng xe vào lề đường, quay đầu nhìn Thẩm Tiểu Na, vẻ
mặt và giọng nói rất ôn hòa: “Được, tùy em. Nhưng hy vọng sau này em
phải tự có trách nhiệm với cuộc đời mình.”

Thẩm Tiểu Na bị anh làm cho ngây người. Ngẩn ra hồi lâu, cô ngồi thu mình vào ghế không nói lời nào.

Trần Hướng Viễn khởi động lại xe. Vương Xán cảm thấy không khí bức bối, tiện tay mở CD. Giọng hát nhẹ nhàng quen thuộc vút lên.



“Hãy ca tụng cuộc sống, hãy để em yêu anh đậm sâu. Anh mãi là vật báu duy nhất của em. Cho dù trên khuôn mặt anh có thể hiện bao nhiêu cảm
xúc đi chăng nữa, thì anh vẫn không để đọc được tâm tư của người con
gái. Khi nào mùa hè lại đến?”



Trần Hướng Viễn một tay giữ vô lăng, một tay ấn nút ổ đĩa rút đĩa CD
này ra, lấy một đĩa CD khác thay thế. Trong xe bỗng vang lên những khúc
nhạc violon.

Vương Xán không hiểu hành động này của Trần Hướng Viễn, cô ngả đầu
vào cửa sổ ô tô đang hé mở, cảm nhận những cơn gió về khuya mát mẻ của
mùa thu. Cô nghĩ: Mùa hè dài đằng đẵng thật sự đã qua rồi, nhưng những
việc trong cuộc sống của Trần Hướng Viễn hình như chưa hoàn toàn qua đi.

Họ đến một khu nhà đô thị cao tầng bên bờ sông thành phố. Vương Xán
đã từng đến đây khi đi phỏng vấn. Cô biết đây là con đường đến những
ngôi nhà xa hoa, giá cả không hề nhỏ.

Trần Hướng Viễn lái xe đi vào rất thành thục. Dừng lại ở cạnh thang
máy, anh xuống xe nhấn nút gọi tầng hai mươi. Một phụ nữ giọng địa
phương nghe. Anh nói: “Chị Trương, em Hướng Viễn đây. Nhờ chị gọi cô Lưu giúp em.”

Một lát sau, trong điện thoại truyền đến giọng một phụ nữ khác,
“Hướng Viễn, có phải cháu suy nghĩ xong rồi không? Mau lên đây đi!”

“Cô ơi, Tiểu Na uống say rồi. Bây giờ cô ấy đang ở hầm để xe.”

“Nó mới nghiêm túc được vài ngày, lại ra ngoài làm loạn rồi!” Giọng
người đó lớn hơn, kèm theo tức giận, “Huớng Viễn, mau đưa nó lên đây.
Đúng lúc bố nó có nhà, để ông ấy cho nó một trận.”

Lúc này Thẩm Tiểu Na cũng liêu xiêu xuống xe, xua xua tay, “Được rồi, anh đưa em đến đây đã tròn trách nhiệm lắm rồi, có thể yên tâm về rồi!”

Thẩm Tiểu Na quay người đi ra ngoài. Trần Hướng Viễn kéo cô lại. Cô
mệt mỏi đẩy anh ra, “Em có điên mới dẫn xác lên đấy cho họ mắng.”

Trần Hướng Viễn trầm tiếng nói: “Anh đưa em lên.” Anh quay đầu về
phía Vương Xán: “Xán Xán, em lên xe ngồi đi. Đợi anh một lát nhé.”

Vương Xán chỉ đành gật đầu nhìn anh nửa ôm nửa dìu Thẩm Tiểu Na vào
thang máy. Không khí trong hầm để xe rất bức bối, ánh đèn trắng mờ làm
tâm trạng cô càng buồn rầu. Khúc nhạc violon êm như nước chảy cũng không thể khiến cô thấy yên bình. Cô ngẩn người một lúc, đang định chuyển
sang nghe radio thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đằng sau. Vẫn là bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” đó. Cô giật mình quay đầu nhìn, một
chiếc điện thoại màu bạc kiểu mới đang đổ chuông.

Vương Xán biết đây chắc chắn là điện thoại của Thẩm Tiểu Na, do dự
một lúc, cô quay người lấy điện thoại, bước đến thang máy, nhấn nút gọi
tầng hai mươi.

Nghe máy vẫn là người giúp việc đó, “Xin hỏi ai đấy ạ?”

“Em là bạn của Trần Hướng Viễn đang ở dưới hầm để xe. Điện thoại của
Thẩm Tiểu Na để quên trên xe. Chị có thể xuống đây cầm hộ cô ấy không?”

“Cô ơi, phiền cô mang lên đây được không? Dù sao thì chủ tịch cũng
giữ anh Trần uống trà. Ấm nước cũng đang sôi. Cô cũng lên đây ngồi đi.
Tô đã mở khóa thang máy cho cô rồi đấy.”

Vương Xán không biết làm thế nào, chỉ đành bước vào thang máy.

Bên này là kết cấu tiêu chuẩn, mỗi một hộ nhà, thang máy trực tiếp đi đến cửa chính vào nhà. Lên tầng thứ 20, cửa thang máy mở ra, Vương Xán
bước vào, tiếp giáp cửa là một sảnh rộng gần bốn mét vuông. Cô đa