The Soda Pop
Thank You For Everything

Thank You For Everything

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 32870

Bình chọn: 7.00/10/87 lượt.

rẻ con này. Hết nói nổi)

Xong xuôi, tôi vào bếp định nấu bữa sáng thì cửa chính bỗng bật mở cái...

RẦM!!

"Chậm Tiêu" (Kevin) lững thững đi vào. Tôi thò đầu ra khỏi bếp. Nhìn anh ta rồi nói:

- Anh muốn phá sập cái phòng này luôn à?

- Không. Mà cô đang làm gì thế?

- Nhìn mà không biết à?

- Không

- Vậy đi khám mắt đi! Đồ đui! _ Phán một câu xanh rờn rồi tôi quay vào làm tiếp

30' sau, tôi bê món cuối cùng ra bàn ăn. Chợt, tôi thấy "Chậm Tiêu" từ từ đi về phía phòng "Khốn Nạn". Ngập ngừng, tôi hỏi anh ta:

- Này! Anh vào phòng "Khốn..." à không, anh vào phòng thái tử Ren làm gì thế?

- Mượn sách

- Á không! Đừng vào...

Tôi chưa nói xong thì...

Oạch!!

"Chậm tiêu" ngã chổng vó trước cửa phòng số 3. Nghe có tiếng động, "Khốn nạn" mở cửa bước ra. Vô tình, hắn cũng giẫm lên cái lớp dầu đó và thêm một người nữa hôn đất mẹ. Nhìn dáng hai người đó ngã mà tôi thề là tôi có thể cười rớt cả nước mắt luôn á!!

- Có chuyện gì thế Kevin, Ren, Lucia?!

Shiro mở cửa phòng đi ra. Nhìn hai con người đang ngã trước cửa phòng số 3, điệu bộ Shiro như kiểu sắp bật cười nhưng phải nén vậy á! Cậu ấy đi về phía "Chậm tiêu" và "Khốn Nạn", chìa tay ra ngụ ý muốn kéo họ lên. Nào ngờ, "Khốn Nạn" cầm tay cậu ấy và...kéo cả người Shiro xuống. Bất ngờ quá nên cậu ấy trượt chân ngã đè lên người "Chậm tiêu"

Thần thánh tôi ơi!!

Không biết ma xui quỷ khiến nào mà tôi lập tức cười "khanh khách" khi nhìn 3 người họ ngã. Tôi cười lăn cười bò, cười lên cười xuống, cười rớt cả nước mắt. Mặt tên thái tử Ke Ke gì đấy tối sầm. Shiro thì ngượng chín người còn tên thái tử Ren thì đứng hình nhìn tôi. Hơ, hắn chưa thấy tôi cười thế này bao giờ à?! Mà thôi kệ chứ. Tôi lau đi hai giọt nước còn trên khóe mi, đi lại đó và kéo Shiro nên. Còn hai thằng cha kia thì tôi kệ. Cười nhẹ, tôi nói:

- Cậu có sao không? Không sao thì ăn sáng đi rồi còn đi học nhé!

- À, nhưng mình chưa nấu mà _ Shiro ấp úng

- Không sao! Vào ăn chung với tôi nè! _ Tôi mỉm cười

- Ừ...cũng...cũng được

Xong, tôi kéo cậu ấy về phía bàn. Hai tên "thái giám" kia cũng đứng lên rồi

- Vậy còn bọn tôi? _ Kevin thắc mắc nhìn tôi

Tôi nhún vai, trả lời:

- Hình như trong nòi còn một ít á! Tự lấy mà ăn!

- Vậy sao cô lấy cho Shiro?

- Cậu ấy là bạn tôi!

- Thế bọn tôi không phải bạn cô à?

- Không! _ Tôi phũ phàng trả lời _ Đến cái tên anh tôi còn không biết cơ mà?! (Xạo dữ dội)

- Ờ thế tôi là Kevin. Còn nó là...

- Ren ý gì?! Tôi biết rồi _ Tôi cầm cốc sữa lên, nhàn nhạt đạp _ Rồi đó. Súp ở trong kia. Vào mà lấy _ Quay sang Shiro, tôi cười _ Cậu cứ ăn đi nhé! Tôi đi học trước!

- Ừ, tạm biệt

Tôi vào phòng lấy cặp. Quay ra thấy hai tên "thái giám" đang lọ mọ múc súp, tôi không nói gì mà đi thẳng. Nói đi cho "bình thường" vậy thôi chứ tôi bay đấy chứ. Đi làm gì?! Mệt lắm! Hìhì



Bây giờ, tôi đã đứng trước của lớp Nguyền Rủa. Trên tay tôi còn có một quyển sách giáo khoa dày cộp. Có lẽ nó dày bằng ba, bốn quyển từ điển tiếng Anh chụm lại. Mà bạn biết quyển từ điển tiếng Anh nó dày thế nào rồi đấy. - Công chúa! Người là học sinh mới phải không ạ? _ Tiếng cô giáo vang lên khiến tôi giật mình quay lại

- Dạ! Mà cô đừng gọi em là cồng chúa nữa. Gọi em là Lucia là được rồi!

- Nếu thế thần xin mạn phép gọi công chúa là Lucia-hime (Hime: Công chúa theo tiếng Nhật) được không ạ?

- Được chứ! _ Tôi cười híp cả mắt

Cô giáo không nói gì nữa, cô ấy đi vào lớp, nói gì đó rồi vẫy tay gọi tôi vào

- Xin chào! Tôi là Lucia Kira. Cứ gọi tôi là Lucia là được rồi. Mong các bạn giúp đỡ!

Lập tức, các học viện hết đứng lên, sau đó cúi người 90°, đồng thanh:

- Kính chào công chúa!

Tôi ngán ngẩm nói:

- Thôi được rồi. Lần sau không cần hành lễ đâu!

Các học viên cứ như rô bốt được lập trình sẵn, răm rắp đứng dậy, ngồi vào chỗ và không nói thêm bất cứ từ nào. Hơ, cũng ngoan quá nhể?!

- Lucia-hime. Người sẽ ngồi cạnh em Misa Hirumi ạ

- Vâng ạ

Khi tôi vừa đặt mông xuống ghế thì cô bạn bên cạnh quay sang, vừa cười vừa nói:

- Thần bỏ qua màn hành lễ được không ạ? Thần có chuyện muốn nói!

- Ừ _ Tôi tỏ ra không quan tâm, tay vẫn xoay xoay cái bút

- À...Tớ...Tớ...Tớ tên là Misa Hirumi! Và tớ...có thể làm bạn của cậu được không? _ Cô bạn tên Misa kia cứ ngập ngà ngập ngừng là tôi có chút bực nhưng khi nghe cô ấy nói muốn là bạn với tôi, tôi giật mình đến đánh rơi luôn cả cây bút

- Hả??

- Tớ... _ Không hiểu sao, mặt Misa bỗng đỏ ửng hết cả lên. Nhìn nó mà tôi thấy có chút mắc cười

- Ừ _ Tôi đột nhiên lên tiếng

- Hả? _ Đến lượt cô ấy ngạc nhiên

- Ừ. Tôi...À không, tớ đồng ý _ Tôi cười nhẹ. Nó thật hơn bất cứ nụ cười nào từ trước đến nay. Kể cả khi còn