
/>Tút...tút...tút
Anh cúp máy, bắt taxi vui vẻ đến đó. Anh nhìn xung quanh bắt gặp Hai bóng dáng quen thuộc, tiến lại gần hai người thì thấy hai người họ ôm nhau thắm thiết, ôm rất lâu... Người đó là...Cô và Thế Mạnh! Anh thực sự không thể tin, anh bốp mạnh dò xé vào bó hoa hằn sâu sự tức giận, đứng trân trân ở đó... Tuyết Nhung nghe anh tắt máy cũng tới đó, đi len lỏi qua các vị khách rồi bắt taxi đến đó thì thấy anh vứt hoa và hộp chocolate xuống đất rồi bỏ đi .
_Thầy Nguyên_ Nhung gọi, chưa biết vì sao thầy ấy lại tức giận như vậy. Tuyết Nhung quay qua thì nhìn thấy 2người....đang ôm nhau, Nhung sững sờ.
_"Thầy...Nguyên" Theo quán tính cô hất người Thế Mạnh ra.
_Quân....Mạnh ...h.a.i n.g.ư.ờ .i? _ Nhung bỏ chạy, dòng lệ tuôn rơi xuống hai gò má.
_Nhung, Nhung _Cô nói rồi bỏ chạy theo Nhung
Cô hất Mạnh ra rồi đuổi theo Nhung, nhưng Nhung thì cứ chạy hai tay bịt màng nhĩ lại không muốn nghe tiếng nói, tiếng giải thích của cô.
-Á!
-Nhung, mày có sao không?-Cô nhanh chống chạy lại đỡ cô, do chiếc váy tím dài và cái đôi giày cao gót của Nhung làm Nhung vấp ngã xuống đường.
-Tránh xa tao ra- Nhung gằn lên, nước mắt rơi trên mi, quệt nước mắt Nhung lấy lại bình tĩnh đối mặt với cô.
-Mày nghe này, nghe tao nói, tao và Mạnh không có gì hết! Mày tin tao- Mặc cho Nhung tránh xa cô cỡ nào, cô cũng ôm lấy Nhung. Một tình bạn hiện ra trước mặt mọi người. Nhung và cô thân nhau tình nhỏ có gì cũng cho nhau. Một tình bạn đáng ngưỡng mộ! Mà giờ chỉ vì ''cái ôm không nên nhìn'' mà tình bạn lại bị rạng nứt...Nhưng hiện tại cũng đang ôm cô đang khóc nứt nở trên vai.-Ngoan nào!- Cô thấy Nhung khóc cũng rất buồn, người bạn như chị em ruột của mình phải rơi lệ, thật là...haizz. Cô biết Nhung có tình cảm với Mạnh từ đầu năm lớp 10. Đơn phương người ta lâu như vậy mà không dám nói, dù gì cũng được gần 2 năm rồi! Nhiều lần cô muốn giúp mà Nhung không có chịu, cứ giấu trong lòng! Nếu biết Mnah5 thích cô nữa có lẽ sẽ là cú soock lớn cho Nhung. Thật tội cô bạn nhỏ này của cô quá...
-Mày giải thích đi- Nhung lâu nước mắt rồi ngước mắt lên nhìn cô. Cô và Nhung ngồi xuống vệ đường.
-Ừ, tao và Mạnh chả là gì cả? mày hiểu không? cái ôm...
-Ôm như vậy mà không có gì? Mày nghĩ tao là đứa trẻ lên ba?- Nhung bức xúc nói
-Khoan đã, tao bực nha! Mày có nghe tao kể hết không?- Cô trợn mắt thực sự là bây giờ rất nhức đầu, một phần vì Nhung một phần vì.....
-Được, mày nói đi- Nhung im lặng lắng nghe cô nói.
-Cái ôm đó là tình anh em- Cô nói
-Anh em? -Nhung một lần nữa ngạc nhiên nhìn cô.
-Ừm... anh em nhé!- Cô gật đầu
-Vậy sao....
-Đúng là Mạnh thích tao, nhưng tao đã từ chối vì tao biết mày thích hắn và tao cũng chẳng yêu Mạnh, lúc nảy là do cái ôm anh em thôi_cô cốc đầu Nhung.
_Thiệt? _Nhung nghi ngờ.
_100000% à nha_Cô cười.
_Được, tao tin mày_Nhung mỉm cười chúng ta lại làm bạn nữa rồi! Tình Bạn mãi không phai.
_Tạo sẽ giúp mày chinh phục Mạnh, lần này không được từ chối nhé!_ cô cười tin ranh
_Nhưng..hình như thầy Nguyên cũng thấy_Nhung nói hơi e ngại.
_Hả?????
~~~~~~~~~~~
Lâu quá Ích Ân không trò chuyện với mọi người, vậy mọi người có chuyện gì nói với Ích Ân không nè? Mọi người thích nhân vật nào nhất? Bình luận trả lời nhé! Cảm ơn mọi người nhé ^^
-ừ, lúc ấy dường như thầy ấy rất tức giận á -Nhung nói, Cộng thêm cái mặt thảm thương
-Sao...thầy ấy biết tao ở đó- Cô thầm nghĩ.
-Tao nói! - Bingo tác hại là đây, chính người bạn thân này.
-Mày....
-Tại thầy gọi hỏi chớ bộ, sự cố ngoài ý muốn- Nhung khẳng định
-Haizz chẳng thầy ấy cũng nghĩ như mày, nghĩ tao đang yêu Mạnh- Cô nói rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch.
*****************
Sáng hôm sau, cô lại đi học trễ! Cô chạy tăng tốc hơn vì hôm nay thầy về nước thì sẽ đi làm lại mà làm lại sẽ bắt viết kiểm điểm nên chạy nhanh lên thôi 123 tăng tốc nào !!!!!!
-Phù! Mệt thật!- Cô tỉnh ngủ, bắt đầu rón rén vào lớp. Uả thầy kìa? Cô định núp thì thấy anh lướt qua người cô, tay cầm sấp tài liệu bước đi không nói gì. Nếu là thường ngày là cô bắt viết bảng kiểm điểm rồi cơ mà? Hụt hẫng quá, cô chán ngán bắt đầu vào lớp, ngày đầu mà đã ... haizz vậy thôi! Vào lớp cô bắt gặp hình dáng của ai đó quen thuộc, lục tung trí nhớ thì cô mới nhớ hôm nay cô có tiếng Anh của anh. Cô bước vào lớp nhưng khác với hằng ngày anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh, gớm máu.
-Ra ngoài, lên phòng hiệu trưởng xin giấy vào lớp cho tôi. Không có, khỏi vào-Những lời nói như con dao nhọn đâm vào tim cô, cô có làm gì đâu chứ! Sao anh lại....đối xử với cô như vậy thật là bất công mà, cô lặng lẽ bước