Snack's 1967
Thiên Thần Đeo Mặt Nạ

Thiên Thần Đeo Mặt Nạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322861

Bình chọn: 8.00/10/286 lượt.

__

- Giết bọn chúng cho ta!

Giọng nói trầm đục như phát ra từ địa ngục, đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt tàn bạo hiện lên trên bóng đêm quái dị, cô bé năm tuổi co mình trong
hốc tối, giương đôi mắt ngây thơ đầy sợ hãi nhìn người đàn ông vừa cất
tiếng.

Đoàng!

Một tiếng động kinh hoàng vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.

- Ba ơi! Mẹ ơi!

Cô bé năm tuổi hét lên tuyệt vọng nhìn hai cái xác không hồn dưới nền
đất giá lạnh. Máu, máu nhiều lắm, cô bé sợ máu, sợ lắm. Xung quanh chỉ
có máu và bóng tối, cô bé đơn độc.

Tiếng mưa rơi rả rích hoà với tiếng khóc đầy đau thương tạo thành bản hoà ca buồn, vang lên đau xót cho một bi kịch khủng khiếp.

Cô bé vẫn cứ khóc, khóc mãi cho đến khi mệt lả đi, ngất xỉu trên vũng
máu đỏ. Màu đỏ của máu hoà quyện với bóng đêm đáng sợ, tạo nên một không gian tang tóc đến ghê người.

Rồi máu khô đi, để lại trên đất một màu đỏ sẫm.

Không gian chỉ còn là bóng tối bao trùm.

Tàn khốc.

___________ End flashback ___________

Minh khóc rấm tức, từ đó cô đã thề sẽ tìm ra kẻ đã giết cha mẹ mình và
trả thù. Minh mệt mỏi tựa lưng vào tường, bóng đêm nhấn chìm tất cả,
Minh dần thiếp đi, vẫn nghe văng vẳng bên tai những tiếng la hét hoảng
sợ, tiếng đập phá giận dữ…Chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên, dịu
dàng:

- Có tôi đây! Cô đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ cô!

Minh mở mắt ra, nụ cười của ai đó làm không gian bừng sáng, đôi mắt ấm
áp như chứa những tia lửa nhỏ nhưng sâu thẳm như đại dương bao la…hình
như cô thấy ở đâu rồi thì phải. À, là thiên thần, thiên thần trong giấc
mơ của cô, thiên thần đeo mặt nạ…

Thình lình, một tên cao to giơ cây gậy lên, chuẩn bị giáng suốt chàng
trai đeo mặt nạ. Minh không suy nghĩ gì nhiều, cô hét lên rồi quay người đỡ cho chàng trai. Người thanh niên tức giận đứng dậy, giật cây gậy
trên tay tên kia rồi đá hắn ngã xuống.

Minh khuỵu xuống, đầu cô đau tưởng như có thể chết đi được, cô lịm dần,
trước khi bất tỉnh hoàn toàn, cô có cảm giác như ai đó đang bế mình lên
và…bay đi…



Minh lại nằm mơ. Cô thấy mình đang ở trong một mê cung kỳ bí, ở đó còn
có thiên thần hôm trước nữa, thiên thần đẹp đến mê hồn, nhưng sao lại
buồn đến vậy? Đôi mắt sâu thẳm chất chứa vô vàn nỗi đau…cô độc. Thiên
thần nhẹ nhàng bước đến bên cô, dịu dàng vuốt tóc cô và hôn lên trán
Minh…nhẹ nhàng…




Minh bật tỉnh. Đầu cô đau như búa bổ, cô vừa phải trải qua một đêm khủng khiếp, những ký ức kinh hoàng…

- Chị hai tỉnh rồi! – Tiếng ai đó reo lên

- À…anh là? – Minh nheo mắt nhìn người thanh niên cao to trước mặt

- Xin chào! Em tên là Jay, chị nằm nghỉ đi, có gì cứ kêu em, chị có thấy đói không?

Minh hơi bất ngờ trước cách xử sự của người thanh niên, trông cậu ta có
vẻ giang hồ nhưng lại nói chuyện rất dễ thương, cô cũng thấy lạ khi cậu
ta luôn miệng gọi mình là “chị hai”

- À…tôi không đói lắm, chỉ hơi mệt thôi! Mà đây là đâu vậy?

- Đây là Phong Thần Bang, anh hai đưa chị về đây, ảnh dặn tụi em chăm sóc chị chu đáo, tý ảnh về!

- Phong Thần Bang? Anh hai gì cơ? – Minh lắc đầu khó hiểu

- Vậy chị không phải người trong giới rồi! Em không được giải thích gì nhiều, lát anh hai về chị hỏi anh đi!

Cậu thanh niên bật cười rồi đứng dậy đi ra ngoài, để lại Minh ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Cô đứng dậy, đi loanh quanh ra ngoài. Đây là một căn biệt thự rất rộng,
nằm biệt lập hẳn với thế giới bên ngoài. Căn biệt thự được bài trí đơn
giản, tinh tế nhưng rất tối. Hành lang sâu hun hút, ngôi nhà giống như
một mê cung kỳ bì vậy…

- Sao cô không nghỉ đi? – Một giọng nói rất quen vang lên, khá giống giọng Nguyên, nhưng lại dịu dàng hơn

- Nguyên?

- Nguyên nào?

Minh quay lại, nheo mắt nhìn kỹ hơn, là chàng trai đeo mặt nạ.

- Đây là nhà anh à?

- Ừ!

- Sao anh đưa tôi về đây?

- Tôi thấy cô ngất xỉu trong Mirotic, không nhớ nhà cô ở đâu nên đưa về đây!

Minh định hỏi tại sao anh ta lại ở đó nhưng chợt nhớ ra đây là Phong
Thần Bang, có nghĩa là chàng trai này là một người thuộc thế giới ngầm,
những nơi như bar Mirotic thì tất nhiên phải thường xuyên lui tới.

- Anh hai mà cậu Jay nói là anh à?

- Phải!

- Tôi có thể về nhà chứ?

- Cô nên ở lại đây! Cô vẫn chưa khoẻ hẳn đâu!

Lúc này Minh mới thấy đầu mình được quấn băng trắng xoá, cơn đau lại ập đến khiến cô đứng không vững

- Cô nên vào nằm nghỉ!

Nói rồi chàng trai đỡ Minh vào trong phòng. Chàng trai có việc nên đi đâu đó, Minh lại phải ở một mình.

Cô nhớ đến thiên thần trong giấc mơ của mình, thiên thần ấy rất giống
chàng trai này, rất giống. Cô nhắm mắt lại, đôi mắt Nguyên nhìn Minh vào đêm cậu bày trò giật điện thoại của cô làm Minh thoáng giật mình, nó
quá giống với người thanh niên đeo mặt nạ, ngay cả nụ cười cũng rất
giống, giống đến bất ngờ, cứ như cả hai là một…