
một
chiếc lamborghini màu trắng từ xa phóng tới, đâm thẳng vào người con gái trước mặt. Bằng một lực thật mạnh, Phương Nhã bị tông liền văng ra xa,
nằm bệt xuống mặt đất, cả người bê bết máu ...
Két!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bánh xe của chiếc xe hơi màu trắng như chà sát vào mặt đường, thắng lại đột ngột. Ngay lập tức, người cầm lái hốt hoảng lao ra khỏi xe, đến gần Phương Nhã toàn thân đầy máu, nằm bất động dưới mặt đường. Lập tức, anh ta liền gọi xe cứu thương, khi kinh hoàng biết rằng trước mắt đang
chứng kiến một vụ tai nạn nghiêm trọng vừa mới xảy ra trong tức khắc.
Trong vô thức, tay Phương Nhã cứ nắm chặt lấy cổ tay của người con
trai đứng trước mặt mãi không buông ra, bàn tay lạnh ngắt của cô như
thấm qua làn áo mỏng manh, thấm vào da thịt người con trai đó. Bất giác, trong lòng anh đã quyết định, bằng mọi giá cũng phải cứu lấy người con
gái này.
" Bác sĩ! Cô ấy có làm sao không?"
Cửa phòng
cấp cứu vừa được mở, người con trai kia đã nhào đến bên vị bác sĩ, tay
run run hỏi ông với giọng kích động, sắc mặt trở nên vô cùng nhợt nhạt.
" Anh là gì của bệnh nhân? Tôi muốn gặp người nhà của cô ấy!"
" Tôi không biết người nhà cô ấy ở đâu, tôi cũng không biết cô ấy là
ai. Tôi đang chạy xe thì đột nhiên cô ấy lao ra đường, tôi nhất thời
không thắng kịp ... nên... nhưng cô ấy ra sao rồi? Không nguy hiểm đến
tính mạng chứ?" - Người con trai lạ mặt kích động nói.
" Tình
hình cô ấy hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, tôi nghĩ anh nên chi một số
tiền để giúp cô ấy phẫu thuật lại khuôn mặt. Vụ tai nạn đã làm khuôn mặt cô ấy biến dạng nặng nề!Tôi nghĩ, cô ấy cần phải được phẫu thuật càng
sớm càng tốt."
Vị bác sĩ trầm tư nói, mắt liếc nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt rồi nói tiếp:
" Vụ tai nạn khiến bệnh nhân tổn thương một phần não, rất có thể sẽ để
lại di chứng nghiêm trọng về sau. Nhẹ là mất trí nhớ, nặng là trở thành
một người thiểu năng! Thân thể cô ấy cũng bị tổn thương nhưng không gây
nghiêm trọng lắm, chỉ bị gãy xương và cần bó bột ở cánh tay và chân
thôi. Không gây nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có điều, khuôn mặt cô ấy bị biến dạng như thế này, nếu như không phẫu thuật, nhất định sẽ không có
người nào chịu đựng nổi cú sốc này, huống hồ gì đó là một cô gái!"!"
Chàng trai lập tức sa sầm mặt mày, đôi mắt trợn trừng nhìn vị bác sĩ
như không thể tin nổi. Chuyện này là anh làm! là anh đã đụng phải người
con gái đó, nên phải có trách nhiệm phải cứu lấy cô ta. Cố gắng hít một
luồng khí lạnh vào lồng ngực, anh nghiêm giọng đáp lời:
" Tôi sẽ chịu trách nhiệm về điều này. Tôi sẽ đưa cô ấy đi phẫu thuật!"!"
Vị bác sĩ trẻ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của chàng trai mà không nén nổi thở dài:
" Bệnh nhân đã bị vết phỏng khá nặng ngay trên mặt, ngoài ra còn ở một
số chỗ như dưới cổ, ngay bả vai và phần cánh tay bên phải. Tôi nghĩ cách tốt nhất, cô ấy chỉ có thể phẫu thuật ở nước ngoài mới đảm bảo được
thành công."
Trong đêm tối ấy, số phận của ba con người, ba
trái tim cũng bắt đầu có chuyến biển. Bánh xe của định mệnh, đã vô tình
lăn bánh. Mãi mãi cũng không thể quay lại điểm xuất phát ban đầu!
2 năm sau ...
" Ông chủ, đứa bé cứ khóc mãi, không biết là tại sao?"
Cô Liên - người giúp việc của nhà Quốc Thịnh, hớt ha hớt hải chạy đến
bên anh, trên tay còn ẵm một đứa bé trai kháu khỉnh, khoảng chừng 2
tuổi, đang khóc ngon lành.
" Đưa đây tôi xem!"
Quốc Thịnh
vừa bồng đứa bé trên tay, thì ngay lập tức nín khóc ngay, đôi mắt trong
veo như mặt hồ nước long lanh nhìn anh, cười khoái chí, tay chỉ vào anh
mà bập bẹ nói: : p.a pa!
" Thật là, hễ có ba bồng trên tay là nín khóc ngay. Đứa nhỏ thật đáng yêu, tương lai sau này chắc sẽ rất giỏi!"
Cô Liên tấm tắc khen đứa trẻ cười ngộ nghĩnh trên tay Quốc Thịnh, không khỏi tặc lưỡi. Từ khi được chào đời đến nay, ngoài anh ra không bất cứ
ai ẵm đứa bé này được lâu mà không khóc. Suy nghĩ một hồi, cô giúp việc
như sực nhớ ra điều gì, bèn nói:
" Chết rồi, đã 7h rồi!Bà chủ
đã dặn đúng 6h phải cho ông chủ uống thuốc, tôi mãi lo đút đồ ăn cho bé
Hạo mà quên khuấy mất. Bà chủ nhất định sẽ mắng tôi cho xem! Không được, không được, ông chủ nhớ đừng mách bà chủ nhé, không tôi chết mất! Không được, phải đi lấy thuốc ngay!"
Thấy dáng vẻ sợ sệt lúng túng
của cô Liên, Quốc Thịnh nhìn theo sau mà không khỏi thở dài. Đã một năm
trôi qua rồi, tính tình của Cẩm Tú, đã có phần dịu dàng đi một chút,
tính cay độc có lẽ cũng không còn. Bằng chứng là trong 2 năm qua, cô đã
cư xử với anh và mọi người xung quanh bằng thái độ rất hòa nhã và thân
thiện, chỉ mỗi khi có chuyện gì liên quan đến anh, cô mới trở nên dữ dằn và cay nghiệt như xưa. Không biết đã bao nhiêu lần, cô Liên giúp việc
đã bị Cẩm Tú quát nạt đến xanh cả mặt, sợ hãi như nhìn thấy sư tử.
Hai năm rồi, thời gian trôi qua thật chóng vánh và đầy ắp những biến cố của dòng đời. Kỷ niệm vẫn còn đây, nhưng người nay đâu cò