80s toys - Atari. I still have
Thiên Thần Hai Mặt

Thiên Thần Hai Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3214172

Bình chọn: 8.5.00/10/1417 lượt.

..."

" Em nghe rồi, ba anh gọi phải không? Có việc thì anh cứ đi đi, em không sao hết. Có Thảo Nhi bên cạnh là được rồi!"

Tôi vội nuốt luôn lời anh, quay sang nhìn Thảo Nhi chớp mắt. Cô bé kia
ban đầu thì còn sợ hãi, nhưng khi thấy tôi nháy mắt liền gật đầu lia
lịa, tỏ vẻ đồng tình:

" Phải, phải! Giám đốc yên tâm! Em sẽ chăm sóc chị Jessica thật chu đáo!"

Anh nhìn tôi một hồi lâu, sau cùng mới liếc mắt sang Thảo Nhi, lạnh lùng nói:

" Chăm sóc Jessica cẩn thận. Đừng để cô ấy đi lại nhiều. Có biết chưa?"

" Dạ! Dạ! Em biết rồi giám đốc!"

Nói xong anh quay đầu đi, nhưng khi đến cửa thì bỗng khựng lại, trừng mắt nhìn Thảo Nhi, không quên dặn dò một câu:

" Còn không mau chườm đá!"

Một lúc sau, khi bóng dáng Kevin đã không còn, cô bé mới thở phào nhẹ
nhõm, lấy túi đá chườm lên tay đã tấy đỏ của tôi, than thở:

"
Giám đốc chẳng dịu dàng với ai ngoài chị Jessica cả! Chị biết không?
Ngài đẹp trai như vậy, mà rất ít khi cười, rất ít khi biết đùa, làm ai
nấy trên dưới đều sợ cả. Thế nhưng khi ở bên chị, giám đốc cứ như lột
xác thành một người khác vậy đấy"

Nhìn giọng điệu của cô bé mà
không khỏi tức cười. Thật ra, bề ngoài trông kevin rất khó gần, nhưng
chỉ cần tiếp xúc lâu ngày với anh thì lập tức sẽ thấy anh cười thôi. Và
đến khi đã hiểu rồi, nhất định sẽ không ai nói anh là kẻ lạnh lùng như
thế nữa.

Bất giác, tôi lại nhớ đến cái ngày của hai năm trước,
khi tôi và anh nói chuyện với nhau lần đầu tiên. Đó cũng là lần đầu khi
tôi tỉnh giấc sau một tuần ngủ dài đằng đẵng trên giường bệnh.

Tháng 4, hoa đào nở, hai năm về trước...

Một cô gái ngồi trên xe lăn, ngẩn người nhìn hoa anh đào nở trong gió,
thả hồn thưởng thức những bông hoa màu trắng tinh khôi vui đùa trong
nắng sớm, tay vô thức đùa nghịch những cánh hoa rơi đung đưa trên không
khí, lòng khó tránh khỏi thích thú.

" Thích lắm à?"

Tôi khẽ giật mình, mắt vô thức nhìn quanh, và chợt phát hiện một chàng
trai với đôi mắt màu nâu, khí chất lạnh như băng đó là lần đầu tiên tôi
nhìn thấy ở anh, nhưng sâu trong tia nhìn đó lại bỏng rát như thiêu đốt
trái tim tôi.

" Nghe y tá nói cô đã tỉnh dậy hai ngày trước.
Chưa khỏe hẵn đã xuống đất ngắm hoa anh đào. Muốn nằm viện dài dài có
phải không? Không biết lượng sức mình!"

" Anh ..."

Ấn
tượng đầu tiên của tôi về anh chẳng khác gì một con người miệng mồm độc
địa, tính tình gàn dở. Tôi biết, không những trả tiền viện phí để phẫu
thuật khuôn mặt, còn phải chăm sóc khi vết thương trên người tôi đầy
rẫy. Điều này đối với một người xa lạ không quen biết như tôi, thì quả
thật là rất khó chịu, rất phiền phức.Nhưng dù gì đi nữa, cũng không nên
nói câu nói làm ứa gan người khác như vậy chứ!?

" Kevin!"

Tôi buột miệng nói, khiến anh trố mắt đứng nhìn. Lúc đó, không hiểu sao tôi lại muốn trêu chọc anh, cho anh tức chết lên thì mới thôi. Nhìn
dáng vẻ kinh ngạc quá đỗi kia, tôi lại bật cười:

" Tôi biết,
người con trai đã tông phải tôi là Kevin Nguyễn, một việt kiều mỹ, hơn
thế nữa còn là giám đốc của khách sạn Red có tiếng ở Mỹ, và mở chi nhánh cả Hàn Quốc lẫn Việt Nam chứ gì!”

Ánh mắt anh thoáng ngỡ ngàng, đã mở to giờ còn to hơn.

" Tôi cám ơn anh đã giúp tôi phẫu thuật thẩm mĩ, hơn thế nữa còn chi
viện phí cho tôi nằm viện đến bây giờ. Quả thật rất cám ơn anh, Kevin!"

Tôi nhìn anh, rồi lại ngước nhìn hoa đào nở, suy nghĩ xa xăm:

" Chỉ có điều ... giờ tôi chẳng nhớ được gì cả? Kevin, anh làm ơn cho
trót có được không? Tôi muốn về Việt Nam, tôi muốn biết rốt cuộc tôi là
ai?"

Thoạt đầu, Kevin nhìn tôi như thể nhìn sinh vật lạ, làm
như không thể tin được lời nói tôi vừa thốt ra. Nhưng rồi một hồi sau,
anh cười nhạt, nhếch môi khinh bỉ:

" Muốn viện lý do nào khác, thì tìm cách nào tốt hơn để tôi tin đi! Chuyện này thì hơi bị quá đấy!"

Tôi lúc đó kinh ngạc nhìn anh, vốn dĩ không ngờ con người ăn mặc đàng
hoàng lịch sự, lại có suy nghĩ thiếu tôn trọng người khác đến vậy. Cố
gắng nuốt tự ái vào trong, tôi dùng hết sức của mình mà hét ra hơi:

" Anh quá đáng vừa thôi nhé! Đừng chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.
Xin lỗi, tôi biết chính tôi là gánh nặng của anh. Chỉ cần tôi bình phục, tôi sẽ cố gắng làm ra tiền, trả hết những số nợ cho anh. Cho dù có trả
hết cả đời, tôi cũng không để mình mắc nợ anh đâu!"

Câu đối thoại của tôi và anh hai năm trước, giống như một màn đấu khẩu giữa hai kẻ thù, hơn là lời nói đầy cảm kích một người mang ơn là tôi
đây. Thật ra, Kevin khi đó tất nhiên cũng không thể tin lời tôi nói, cho đến khi chính tai anh nghe được vị bác sĩ trong bệnh viện, thừa nhận
rằng tôi đã thật sự mất trí nhớ.

Bác sĩ bảo, trong vụ tai nạn
đó, tôi không mất mạng đã là may mắn lắm rồi. Nhưng thay vào đó, bộ não
của tôi đã bị tổn thương khá nặng, khiến tôi quên mất một phần trí nhớ
của hiện tại. Khoa học khi đó đã chứng minh, một người